Số mệnh bị thay đổi?
Đây là ý gì?
Mặc kệ suy nghĩ rối rắm, đối diện với vòng xoáy thời không đang mở, hít sâu một hơi rồi đặt chân bước vào.
Tôi chậm rãi mở mắt, khôi phục ý thức.
Chô này…
Tôi cầm thần kiếm, Tống Lăng Phong đã ngã xuống, Mộ Tu trong thân thể vân đang tức giận không thôi.
Nghiêng đầu nhìn lại, đám hình nhân đỏ kia vân còn bị kiếm cố định trên đất, không gây chiến được với tôi, thân kiếm quả là thân kiếm, không cân dung hợp với người cầm kiếm đã có thể phát huy sức mạnh như thế.
Lãnh Mạch, Si Mị hoàn hảo không thương tổn gì ở phía sau đang nhìn tôi.
Nước mắt lập tức tràn từ hốc mắt ra ngoài.
“Thế nào, cháu vì ông mà rơi lệ?” Tống Lăng Phong nói.
Ánh mắt ân cần lo lắng của Lãnh Mạch nhìn đến tôi.
Tôi đã trở lại.
Thời không thay đổi thành công, trở lại thời gian tôi giết Tống Lăng Phong.
Chúng tôi không gặp Lãnh Hiên, bọn người Lãnh Mạch chưa chết, thế giới không sụp đổ, tất cả vẫn còn kịp, vân còn kịp…
Tôi cố gắng thu lại nước mắt, hít sâu, thở ra, cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc.
Giương kiếm.
Tống Lăng Phong nói: “Mặc dù ông tội ác vô cùng, nhưng cũng không đáng chết chứ? Cháu ngay cả thứ tà ác như Hồng Hồng còn không giết, ông là ông nội cháu, người truyên thụ tâm pháp nội công cho cháu, cháu không phải là người trọng tình trọng nghĩa coi trọng bạn bè người thân nhất sao? Sao có thế xuống tay giết chết…”
Những lời này tôi đã nghe một lần, bây giờ cũng không muốn nghe lần nữa.
Lời Tống Lăng Phong còn chưa nói xong, tôi đã căm kiếm vào ngực ông ta.
Ông ta không thể tin, trợn hai mắt nhìn tôi, tay tôi ngưng tụ ra chiến khí cầu.
“Cháu muốn làm gì?” Tống Lăng Phong kinh hoàng.
“Làm gì?” Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn ông ta: “Ông xem cháu như con rối, tự tay bồi dưỡng cháu, chỉ e là ban đầu ông muốn biến cháu thành quỷ thần để hủy diệt thế giới đúng không? Nhưng cháu trưởng thành vượt khỏi dự tính của ông, chắc ông cũng không ngờ tới, ông sẽ chết trong tay con rối do chính mình bồi dưỡng.
Không cần kiếp sau, kiếp này cháu sẽ để ông hồn phi phách tán!”
Dứt lời, chiến khí cầu đập thắng vào người Tống Lăng Phong.
Thân thể Tống Lăng Phong nát thành từng mảnh, hóa thành bột, chiến khí đánh nát linh hôn ông ta, Tống Lăng Phong đã hoàn toàn biến mất.
Tất cả đều quen thuộc như vậy, tựa như chỉ là đặt lại khung hình.
Tôi thu thân kiếm lại, nhào vào lòng Lãnh Mạch, dùng sức ôm chặt anh: “Lãnh Mạch!”
Trước mắt vân hiện lên cảnh tượng tôi dùng kiếm đâm vào người Lãnh Mạch, làm tôi run rẩy, sợ hãi…
Tôi sẽ không để lịch sử tái diễn, sẽ không để bọn họ có bất kỳ một người nào chết dưới kiếm của tôi!
“Nhóc con, em làm sao thế?” Lãnh Mạch cho rằng thân thể tôi khó chịu, bưng mặt tôi hỏi.
“Tôi nói này, hai người muốn làm người khác chán ghét có thể không làm trước mặt tôi không hả?” Sỉ Mị kéo Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch tức giận: “Ai quản anh chứ, đừng có động tay động chân!”
Sỉ Mị xăn tay áo: “Tính tôi nhỏ nhen thế đấy!”
Cảm giác như này thật tốt, có thể nghe bọn họ gây gổ, có thể nghe giọng nói bọn họ.
Keng..
Hộp nhỏ từ trong ngực tôi rơi xuống.
“Đây là gì?” Si Mị nhặt cái hộp lên.
Tôi lúc này mới tỉnh táo lại, hiện tại không phải là lúc hoài niệm quá khứ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...