Nói rồi anh túm lấy tay tôi rồi kéo xuống.
Tôi đã quen rồi, nên cũng không phản kháng.
Nơi đó của anh quả thực rất nóng, tôi cạn lời muốn chết: “Có phải anh vừa chỉ huy quân đánh giặc, vừa nghĩ đến loại chuyện kia không đấy?”
Anh đáp một cách nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Thử nghĩ xem, Chí Tôn Vương được nhiều quân và dân kính yêu như vậy, trong lúc chỉ huy trên chiến trường một cách anh tuấn và đầy phóng khoáng, thì trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện giường chiếu hư hỏng đến cực điểm kia.
Đây quả thực là… nghĩ thế nào cũng cảm thấy Lãnh Mạch thật đáng khinh.
“Em không quen biết anh, anh đừng nói em biết anh, thật quá mất mặt” Tôi đùa anh, cố ý nói một cách vô cùng ghét bỏ.
“Em không biết anh sao? Hửm?” Lãnh Mạch vừa nói vừa sáp lại gân hôn tôi.
Tay anh mò vào trong quần tôi.
Tôi bị anh làm đến đỏ mặt tai hồng, hơi thở nặng nề, không dám nhìn anh.
Cả người xụi lơ thành một vũng nước xuân.
Anh rút tay ra, cố ý cho tôi xem thứ chất lỏng nào đó trên tay anh: “Vậy em nói xem, cơ thể của em thích anh đến thế nào, đây là tình huống gì đây?”
Nói chuyện thật ngại ngùng, tôi năm lấy khăn trải giường rồi nhăm mất lại, làm nững: “Lãnh Mạch, anh đáng ghét ghê!”
“Thật sao? Không băng cùng làm chuyện đáng ghét hơn một chút đi, nhé?” Ánh sáng trong đôi mắt của anh không tan đi, giọng nói rất khàn.
Anh cúi đầu xuống cần vào cổ tôi, nhưng lại không thể đụng vào tôi, cuối cùng chỉ có thể kiêm chế, để tôi dùng tay giải tỏa giúp anh.
Tôi năm trên giường dùng tay giải tỏa giúp anh hết mấy tiếng.
Cuối cùng đến khi bụng kêu ọt ọt vì đói, thì anh mới miễn cưỡng tha cho tôi, rồi rút giấy lau tay cho tôi, vẻ mặt còn vô cùng bất mãn vì không được thỏa mãn dục vọng: “Nếu không phải sợ em làm con gái anh đói, thì đừng hòng được bỏ qua như vậy!”
“Tại sao lại là con gái mà không phải con trai?” Tôi cạn lời muốn chết, ngồi dậy sửa lại quần áo của mình Anh đã đứng dậy, đang định uống nước, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn tôi: “Đông Sênh được em cưng chiều thành cái dạng gì rồi, mà còn muốn sinh con trai nữa, em không thể ngày nào cũng một tấc không rời thăng bé được, anh sẽ khó chịu lắm Cho nên có nói thế nào, nếu sau này tôi sinh con trai, hai cha con này cũng đủ để tôi dày vò rồi.
Nhưng tôi ngược lại thật sự không quan trọng giới tính của con cái cho lắm, đều là con của tôi và Lãnh Mạch, thì tôi đêu thương.
Sau khi sửa sang xong, chúng tôi ra ngoài ăn cơm, vừa đi đến hậu viện, thì sứ giả câm đèn lại tới.
“Tôi nói này, các người thấy nhàm chán vô vị lắm sao?” Tôi được Lãnh Mạch năm tay, ngán mấy tên sứ giả cầm đèn này lắm rồi.
Lần này đổi một người khác, người đó đặt đèn xuống đất, chẳng nói lời nào mà xông về phía chúng tôi.
Tôi để ý thấy mỗi khi Lãnh Mạch bắt đầu ra chiêu, thì ngọn lửa bên trong đèn sẽ lóe lên một cái.
Anh và sứ giả cầm đèn đánh nhau ở phía trước, còn tôi thì nhìn chăm chăm vào ngọn đèn.
Trong chiếc đèn đó, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt, cũng đang nhìn chăm chăm vào tôi!
Tôi kinh ngạc, lấy lại tinh thần, rồi lại nhìn qua, nhưng đôi mắt đó đã biến mất rồi.
Không biết tại sao, tôi vân luôn có loại ảo giác, rằng tại sao lại có loại cảm giác như đã từng quen biết đôi mắt đó? Lẽ nào tôi đã từng gặp kẻ chủ mưu vào lúc nào đó rồi sao? Hay là kẻ chủ mưu đó… là người mà tôi quen biết?
Không thể nào, kẻ chủ mưu này chắc hắn là người có mối quan hệ cực kỳ thân cận với Lãnh Mạch, hơn nữa còn là người gần gũi với anh từ khi anh sinh ra.
Thời gian tôi vã Lãnh Mạch biết nhau cũng chỉ một năm, không thể nào biết kẻ chủ mưu này được Tôi có làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc thì tôi thấy đôi mắt này quen thuộc từ khi nào.
Trận chiến phía bên Lãnh Mạch đã kết thúc.
Sứ giả cầm đèn đó ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bị băng của anh trực tiếp căm nát tim, năm thẳng đơ trên mặt đất.
Rất nhanh cơ thể của anh ta đã bùng cháy, rồi hóa thành tro.
Cũng giống như mấy sứ giả cầm đèn đã gặp vào mấy lần trước, chiếc đèn lông kia cũng bốc cháy sau khi sứ giả cầm đèn chết, đồng thời không để lại bất cứ chứng cứ gì cho chúng tôi.
Diệp Hàn dẫn đội quân chạy tới, rồi quỳ một gối trước mặt Lãnh Mạch: “Thuộc hạ tới chậm, vương không sao chứ ạ?”
Anh phất tay cho bọn họ đứng dậy, rồi phủi vạt áo: “Đi chuẩn bị cơm đi”
Bây giờ sứ giả câm đèn chỉ tới để chọc cười thôi, đối mặt với anh, mà còn muốn thăm dò chúng tôi nữa sao, anh ta vân nên nghĩ xem nên bảo vệ mạng mình thế nào trước rồi hãy nói Bữa cơm tạm thời được bày trong đại sảnh.
Trước đây, Lãnh Mạch thi thoảng cũng sẽ dùng cơm chung phòng với binh lính.
Sau khi chiến tranh bắt đầu thì lại càng như vậy hơn.
Đối với việc anh ăn cơm trong đại sảnh, binh sĩ cũng không gò bó gì.
Sau khi cúi đầu chào hỏi anh xong, cũng tự mình ăn cơm tiếp.
Lãnh Mạch dân tôi đi đến bàn cơm được để dành cho anh ở chính giữa.
Ở đó đã sớm chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn.
“Nhiều như vậy sao?” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đây đều là dân chúng bên ngoài tặng cho chúng †a” Diệp Hàn nói.
Tôi không nhịn được mà cười: “Những dân chúng này thật nhiệt tình, cảm giác giống như trở về thuở ban đầu vậy, khi dân chúng còn tràn đầy tình cảm đối với chúng ta.”
Lãnh Mạch ngược lại cũng không có bao nhiêu cảm xúc, anh liếc mắt nhìn tôi: “Ngày mai sẽ lại càng thay đổi nhiều hơn nữa.”
Sáng ngày mai, chuyện chúng tôi công thành đoạt đất sẽ truyên đến khắp các nơi ở Minh Giới, chắc hẳn sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...