Diệp Hàn nhận mệnh rồi cũng đi theo.
Một nhóm người chúng tôi vừa đủ mười người, băng qua rừng rậm, thì nhìn thấy thôn trang nhỏ mà trinh sát đã báo cáo.
“Đại soái, chúng tôi ở gần đây, có chuyện gì cứ kêu lớn lên là được.” Trinh sát nói.
“Được, cảm ơn” Tôi đáp lại một câu, rồi đi vào trong thôn trang trước.
Thôn trang vần rất náo nhiệt, có thể do cách xa khói thuốc súng, nên móng vuốt của Lạc Nhu vẫn chưa duôi được đến nơi này.
Thôn dân được trải qua cuộc sống giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh, còn có đông dân nữa.
Tôi bước trên đường thì nhìn thấy xâu mứt quả, đã lâu rồi chưa ăn nên định chạy tới định mua.
Diệp Hàn kéo tôi lại.
“Anh làm gì vậy?” Tôi tò mò nhìn anh ta.
Diệp Hàn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Người mang thai còn ăn đồ sống nguội gì đó, cô muốn chết sao?”
“Chỉ một xiên thôi không được à?”
“Không được”
Không chỉ Diệp Hàn, mà Đường Khinh và Đường Dịch cũng ngăn cản tôi Từ sau một tiếng hô to tôi có thai đó của Hàn Vũ, người trong đội quân đều coi tôi thành quốc bảo gấu trúc, mà bảo vệ tôi chặt chẽ.
Tôi phồng má, chỉ vào một cửa hàng ở trước mặt: “Vậy ăn bánh bao thịt vẫn được chứ hả!”
“Đường Khinh, đi mua đi” Diệp Hàn nói.
Đường Khinh chạy đi mua.
“Đại soái, cô nhìn bên kia đi, trông có vẻ rất náo nhiệt” Đường Dịch chỉ về nơi nào đó.
Tôi nhìn theo, nơi đó có rất nhiều người vây thành một vòng tròn, không biết là đang nhìn cái gì mà tiếng thảo luận rất lớn.
.
Truyện Ngôn Tình
“Chúng ta đi xem thử nhé” Tôi đáp.
Diệp Hàn không phản đối, nhét hai tay vào túi rồi đi theo tôi.
Đường Khinh trở về, rôi đưa bánh bao thịt nóng hổi cho tôi.
Tôi cản một tiếng thật to, cục tức cũng giảm bớt đi, rồi mỉm cười đi về phía đám đông, vươn người nhìn vào bên trong, nhưng thấp quá, vân không thể nhìn thấy được.Tôi gạt người ra, Đường Khinh và Đường Dịch lo lăng tôi bị chèn, nên chạy lên giúp, rất nhanh đã chen ra được một con đường cho tôi, giúp tôi vượt lên trước.
Ở nơi trung tâm được đám người vây quanh là một bé gái đang ngồi xổm trên đất, dùng cành cây vẽ vòng tròn.
Đứa trẻ ăn mặc rách rưới, mái tóc cũng rối tung, trước chân cô bé chất một đống to đủ các loại đồ ăn.
Tôi rất tò mò, một bé gái như vậy đáng được nhiều người vây xem đến vậy sao?
“Cô ơi, bé gái này làm sao vậy ạ?” Tôi hỏi bà cô ở bên cạnh.
“Cô gái không biết gì sao? Đôi mắt của đứa trẻ này mang màu xanh đậm, đẹp tựa như đá quý.
Hơn nữa con bé còn có thể biến ra bất cứ thứ gì mà cô muốn, chỉ cần cô cho con bé thức ăn, để đổi đồ với con bé”
“Thần kỳ như vậy sao?” Nói như vậy thì cô cũng có hứng thú: “Cháu thích tiền, vậy con bé có thể đổi được không?”
“Tham tiền” Diệp Hàn ở bên cạnh oán giận tôi.
Bà cô đáp: “Chỉ có tiền là không thể biến ra được, cho dù có biến ra được thì chúng tôi cũng không dám dùng, cô nói có đúng không?”
Ngược lại cũng đúng, tôi lại hỏi: “Bé gái này là người của thôn các cô sao?”
“Không phải, con bé này tới thôn của chúng tôi vào ba ngày trước.
Chẳng ai biết nó đến đây kiểu gì, chắc là lưu lạc vì chiến tranh đây mà.
Bây giờ ở Minh Giới rất loạn, đến đâu cũng toàn là chiến tranh.
Những nơi giống như của chúng tôi đây đã ít lại càng ít hơn.
Sau này, cũng không biết liệu chiến tranh có lan đến chỗ chúng tôi hay không.
Ôi, suy cho cùng thì người khổ trong chiến tranh cũng chỉ có những người bình thường như chúng tôi mà thôi” Trong giọng nói của bà cô kia tràn đầy sự chán ghét và bất đắc dĩ đối với chiến tranh.
Người chết trong chiến tranh là binh lính, còn người khổ lại là người bình thường.
Trong phim ảnh trên tivi thường chiếu cảnh người dân khao khát hòa bình.
Khi ấy tôi vân chưa thể hiểu được loại tâm trạng này cho lãm, vân cảm thấy đây chỉ là diên ra mà thôi.
Nhưng sau khi tôi tiếp xúc với chiến tranh chân chính, thì mới phát hiện ra, hóa ra hòa bình thật sự là thứ quý.
giá nhất trên thế giới này.
“Mau nhìn kìa! Lại có người cho đứa trẻ đó đồ rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...