Chồng Ma Của Em
“Nghĩ gì mà nghĩ! Cả trái tim em cũng trao cho anh rồi em nghĩ cái gì được nữa?” Tôi hét lên với anh, hét xong mới nghĩ chết toi lại làm anh giận rồi, phen này chắc anh không quan tâm tôi ba hôm mất.
Không ngờ Lãnh Mạch cũng ngây mấy giây rồi nói: “Lân này anh tha thứ cho em, không có lần sau nữa”
Bình thường lại trong khó hiểu thế làm tôi ngơ ngác, đàn ông đúng là khó hiểu.
Chuẩn bị đến dưới chân Lôi Thành mà Lương U dân đội bông nhấc tay ý bảo chúng tôi dừng lại.
Cả đội căng thẳng.
Lãnh Mạch phi ngựa lên trên, chưa hỏi mà Lương U đã chỉ về đăng trước: “Nhìn đi”
Chúng tôi nhìn theo hướng chỉ, khu vực tuyết ngoài rừng đặt mười mấyt chiếc gương to quay mặt về phía chúng tôi.
Tuyết rơi vào gương và biến mất.
“Gương?” Tôi thắc mắc.
“Không lẽ Minh Vương Lạc Nhu đến chặn đường chúng ta?” Lương U nói: “Nhưng trông không giống lắm.
Lạc Nhu không phải kiểu thích lòng vòng.”
Nếu không phải Lạc Nhu vậy khả năng cao là…
Tôi và Lãnh Mạch cùng nghĩ đến sứ giả cầm đen “Tôi qua xem” Lương U nói.
“Cẩn thận!” Tôi ngồi thẳng người nhắc nhở Lương Y.
Lương U ngoảnh lại nhìn tôi với biểu cảm phức tạp: “Tôi tưởng cô ghét tôi.”
“Tôi không có cảm giác gì với anh hết.” Tôi bảo: “Trêu là trêu, dù gì anh cũng là con trai của thống lĩnh Lương Sinh mà bên kía lại là quân đội của Minh Vương, nhắc cẩn thận là rất bình thường mà”
Lương U hừ lạnh, ngoảnh mặt lại: “Tôi không dê bị thương như cô đâu”
“Yên tâm đi Đồng Đồng” Lưu Nguyệt nói: “Năng lực của Lương U là thay thế phân thân linh hồn mọi lúc mọi nơi, dù không mạnh nhưng vô cùng giỏi trốn và sống sót.
Dù Lạc Nhu có đến anh ta cũng chạy khỏi mắt Lạc Nhu được nên không sao đâu”
Thay thế phân thân linh hồn mọi lúc mọi nơi?
Thế mà không phải mạnh à? Rõ ràng là hack còn gì!
Lương U thúc ngựa đến khu vực tuyết trống và dừng cách mấy chục phân trước gương để quan sát, mười mấy cái gương cùng hiện ảnh Lương U Chúng tôi cảnh giác ở phía sau.
Đúng lúc này có một cô gái tay cầm đèn giấy cổ bước ra khỏi gương.
Nhìn thấy cái đèn đó là cả tôi và Lãnh Mạch biến sắc.
“Cô là ai?” Lương U hỏi.
“Tôi tên Tử Hinh, là sứ giả cầm đèn số bảy đợi các anh ở đây lâu rồi” Cô gái nói.
Sứ giả câm đèn thứ bảy…
Sứ giả câm đèn trước đã giết là thứ tám, có vẻ như sứ giả cầm đèn xếp số theo thực lực.
“Sứ giả câm đèn là cái quái gì?” Lương U không biết nhưng anh không nơi là cảnh giác: “Không cần biết cô là ai, đã là phiền phức mời tránh đường.”
“Tránh đường cho anh thì được vì người chúng tôi đợi không phải anh” Cô giá nói.
Lương U nhăn mày: “Cô đợi ai ở đây?”
Cô gái đi qua Lương U nhìn về phía tôi: “Đang đợi đại nhân Chí Tôn Vương và cả Đông Đồng quỷ nhãn”
“Hờ” Lương U cười khẩy: “Mạnh mồm nhỉ, cô đến giết Chí Tôn Vương?”
“Không không không” Cô gái xua tay cười: “Nói chính xác thì tôi chỉ đến giết Đồng Đồng cô gái Chí Tôn Vương yêu thôi”
Đúng như Lãnh Mạch đã nói, kẻ chủ mưu đã sai người truy sát tôi, không cho phép tôi lớn mạnh hơn nữa.
“Thế nên cô có thể thả chúng tôi đi, chỉ cần để lại mình cô gái đó là được?” Lương U bỗng hỏi.
Cô gái nhìn Lương U: “Đúng, nhiệm vụ của tôi không phải các anh.
Các anh không cấu thành uy hiếp, đường ở bên xin cứ tự nhiên”
Gương chặn đường mở một lối đi.
Lương U trầm tư một lát rồi ngoảnh lại nhìn tôi: “Rốt cuộc cô dây vào bao nhiêu phiền phức thế?”
“Các anh cứ đi trước đi không sao đâu” Tôi nói.
“Cô không nói tôi cũng làm thế!” Lương U trả lời tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...