Chồng Ma Của Em


Trong chủ điện không có Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, quả thật ba chúng tôi đi mà không khác gì đi trên đất băng.

Dạ Minh lại vô cùng quen thuộc với chủ điện, tránh khỏi tai mắt tuần tra, chỉ trong thời gian ngăn đã dân chúng tôi đi hết một vòng chủ điện.

Tuy vậy.

Quả nhiên sự việc không thể tiếp tục thuận lợi như: thế.

Chúng tôi tìm kiếm đi lại suốt ba lần, không bỏ qua dù chỉ những ngóc ngách nhỏ nhất, nhưng vân không tìm được cơ quan hoặc thứ gì nghỉ là có thể mở không gian cách không.

Lần thứ tư, sau khi tìm hết lượt, chúng tôi đi vào phòng ngủ của Lạc Nhu.

Nơi này rất an toàn, không có tên lính nào dám tự tiện vào đây.

Tôi rót một cốc nước uống: “Thực sự không ngờ Lạc Nhu lại có trái tim thiếu nữ thế này”
Căn phòng của Lạc Nhu trang trí màu hồng phấn mộng mợ, đầu giường còn dán bức tranh treo hình nữ chiến sĩ xinh đẹp của nhân giới.

Dù là ai cũng không thể ngờ răng đây lại là phòng của nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia.

“Đây chính là phòng mẹ cất công làm riêng cho Lãnh Diện Than” Dạ Minh đứng bên nói: “Trước kia mẹ từng hỏi Lãnh Mạch thích kiểu con gái thế nào.

Lãnh Mạch nói với mẹ là mình thích cô gái có trái tim thiếu nữ, vì vậy nên mẹ đã lên internet tìm kiếm, sau đó thì đổi căn phòng tối màu thành phong cách thiếu nữ như: vậy”
Tôi nhìn Lãnh Mạch, chọc ghẹo anh: “Thật không ngờ đấy, hóa ra anh lại là kiểu đàn ông thích mấy cô thiếu nữ tim hông”
“Trước kia chỉ tiện miệng qua loa Lạc Nhu thế thôi, ai ngờ sau đó thích người ta, đã không thiếu nữ không hồng phấn không loli thì cũng thôi đi, ai đời còn là nữ hán tử thô lô, đánh đánh giết giết như đàn ông” Lãnh Mạch đốp lại.

Tôi tức phông má.

Dạ Minh bổ sung, hả hê trên đau khổ của người khác: “Biết thế này gọi là gì không? Cái này gọi là khi đầu óc mù, có mắt cũng vô dụng.


Câu đó chính là nói anh đó Lãnh Diện Than”
“Dạ Minh! Lãnh Mạch! Hai người tới đây rốt cuộc là để đả kích tôi hay để làm chính sự thế hải”
Hai người đàn ông đồng thời bật cười.

Tôi không muốn để ý tới bọn họ, thấy con gấu bông mềm mịn trên giường Lạc Nhu, tôi vơ lấy ôm lên ngắm nghía: “Con gấu bông này đê thương quá… Khoan đã, đây là cái gì? Lãnh Mạch, Dạ Minh, hai người mau xem này!”
Con gấu bông có lông hồng, sau lớp lông mềm phía sau lưng lại có một nút cúc màu đen kì lạ.

Tôi có cảm giác như không gian đang dao động.

Không rõ tại sao, rất kì lạ, ngay khi Lãnh Mạch và Dạ Minh mới đi tới sau lưng tôi, tôi chợt xoay vặn nút cúc này.

Khoảnh khắc ngay sau đó, ba người chúng tôi lập tức bị hút vào bên trong khuy áo.

Chúng tôi ngã ngồi dưới đất.

“Đây là đâu?” Mông tôi ngã dập xuống đau xuống.

Tôi bưng mông bò dậy.

Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng trống rông.

Trước mặt chúng tôi có hai cánh cửa.

Lãnh Mạch và Dạ Minh lần lượt đứng trước hai cánh cửa.

Tôi đi tới, bấy giờ mới trông thấy trên cả hai cánh cửa đều có viết chữ.

Một cánh cửa viết “Tâm mạng”, một cách cửa viết “Bóng tối”.

“Thế này là sao?” Tôi hỏi thành tiếng: “Chẳng lẽ đây chính là không gian ngăn cách?”
Lạ lùng hơn chính là, cả Lãnh Mạch và Dạ Minh đều không trả lời tôi.

Hai người họ nhìn chăm chú vào hai cánh cửa không rời, sắc mặt vô cùng nặng nê.

“Hai người làm sao vậy?” Tôi kéo kéo bọn họ.

Không ai trả lời.

Tôi lại kéo Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh nói cho…” Chữ “em” còn chưa dứt, tôi đã thấy sắc mặt Lãnh Mạch trở nên rất tồi tệ, trong mắt lóe lên tia sáng kinh hãi, ngờ vực.

Đây là điều không bao giờ xuất hiện trước kia.

Bất kể xảy ra chuyện gì, trước nay anh chưa từng để lộ vẻ mặt hoang mang, nghi ngờ như vậy.

Đột nhiên tôi có linh cảm rất xấu.

“Lãnh Mạch?” Tôi lại gọi anh thêm tiếng nữa.

Lãnh Mạch chợt ngẩn ra, cuối cùng bừng tỉnh: “Không thể nào, làm sao có thể xuất hiện hơi thở của người kia, nhất định là cảm giác của mình sai rồi..”
Tôi nhíu chặt mày: “Anh đang nói gì vậy?”
Nhưng Lãnh Mạch đã không trả lời tôi nữa.


“Không biết đây có phải nơi mà Tống Lăng Phong mà Chung Nhiễm đã nói không, nhưng rõ ràng là chúng ta phải lựa chọn” Dạ Minh lên tiếng trước: “Chọn bên nào”
“Tâm mạng” Thậm chí không hề đăn đo suy nghĩ, Lãnh Mạch đã nói thẳng “Tại sao?” Dạ Minh nhìn anh.

Lãnh Mạch lắc đầu: “Không biết, trực giác.”
Trước nay chưa từng có chuyện gì Lãnh Mạch quyết mà không biết.

Trước giờ anh luôn là người chuẩn bị chu toàn mọi việc, anh chưa bao giờ là người xúc động bồng bột, sao bây giờ lại…
“Không thì thế này, hai người đi cửa Tâm mạng, tôi đi Bóng tối, bất kể cửa bên nào là con đường chính xác, chúng ta cứ hẹn nhau là nửa giờ sau sẽ trở về đây, sau đó cùng nhau đi tiếp, hai người thấy sao?” Dạ Minh đề nghị.

Lãnh Mạch gật đầu: “Được”
Tôi thấy suy nghĩ của Lãnh Mạch hoàn toàn không dừng ở đây, không biết rốt cuộc anh bị cái gì.

Chắc chắn Dạ Minh cũng đã nhận ra sự khác thường ở Lãnh Mạch, chỉ cau mày rồi không nói gì thêm.

Lãnh Mạch lên trước, mở cánh cửa Tâm mạng, đi vào.

Tôi bám sát theo sau.

“Cô bé.” Dạ Minh đột ngột gọi tôi lại.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Chắc chăn Lãnh Mạch biết phía sau cánh cửa này có cái gì.

Cô phải chăm sóc cho anh ta”
“Sau cánh cửa này có cái gì?” Tôi nghiêm mặt.

Nét mặt Dạ Minh cũng có vẻ nặng nề chưa từng có: “Bất kể là cái gì, tôi luôn cảm thấy hẳn hai cánh cửa này đã được tạo ra dành riêng cho chúng ta.

Lãnh Mạch có thứ mà anh ta không thể chạm vào, rất có thể anh ta sẽ mất lý trí.

Đến lúc đó, nhất định cô phải khiến anh ta tỉnh táo trở lại, biết rồi chứ?”
Thứ Lãnh Mạch không thể chạm vào…
“Đi mau đi” Dạ Minh lại nói thêm một cầu.

Mang theo vô số nghỉ hoặc, tôi đuổi theo Lãnh Mạch vào trong cánh cửa Tâm mạng.


Mà cùng lúc đó, Dạ Minh cũng bước vào cánh cửa Bóng tối.

Tôi bắt kịp Lãnh Mạch, chúng tôi cùng sóng vai đi qua một đường hầm không dài lắm, sau đó tiến vào một không gian khác.

Đây là một dải lục địa, dường như ở trên mặt đất.

Nơi không xa có một căn nhà, từ ống khói tỏa ra luông khói lượn lờ.

“Đây chính là Tâm mạng?” Tôi nhìn khắp bốn phía, cảm giác không khí xung quanh rất bình lặng, không phát hiện thấy địch ý, cũng không phát hiện thấy sát ý ẩn trong những hơi thở dồn dập.

Nhưng sắc mặt Lãnh Mạch lại càng ngày càng tôi tệ, tự lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”
Cơ thể anh ấy thế đang run lên.

Tôi thật sự sợ hãi trước sự dị thường của anh, bất giác năm tay anh níu lại: “Lãnh Mạch, rốt cuộc anh…”
Lời chưa thoát khỏi cổ họng, anh bông năm ngược lại tay tôi, siết tay tôi thật chặt.

Tôi cảm nhận thấy mồ hôi dinh dính trong lòng bàn tay Lãnh Mạch, trong lúc sợ hãi, nhất thời quên cả giấy ra: “Lãnh Mạch, rốt cuộc đây..”
Lãnh Mạch hít thở sâu, đoạn nói: “Khung cảnh này, là cảnh anh sống khi còn bé.”
“Khi còn bé?”
Lãnh Mạch gật đầu: “Lúc nhỏ, anh, anh… mẹ anh, ở trong một tòa viện giống như vườn hoa, giống như nơi này vậy”
Vừa nói, ánh mắt anh vừa nhìn chăm chú về trước.

“Nhưng không phải từ khi anh sinh ra mẹ anh đã qua đời rồi hay sao?”
Lãnh Mạch nhăm nghiền mắt: “Xét trên khía cạnh nào đó thì là đã qua đời.

Nhưng sau đó cha đóng băng trái tim mẹ lại, khiến mẹ sống lâu thêm năm năm, sống đến khi anh được năm tuổi mới không cầm cự được nữa mà qua đời.

Thứ phép thuật này là ngược với đạo trời, thế nên bọn anh vân nói với bên ngoài là mẹ anh đã qua đời rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui