Chồng Ma Của Em


Mục đích ở lại của chúng tôi là để ngăn không cho Lạc Nhu và Tống Lăng Phong quay lại tìm Tuyết Quái, không phải để tự mình tìm Tuyết Quái, vì vậy khi chúng tôi bước vào một hang động ngăn, chúng tôi dừng lại và không đi thêm nữa.

Động nhìn từ bên ngoài rất nhỏ, không ngờ bên trong lại sâu như vậy, gió lạnh từ ngoài thổi vào, lạnh quá tôi co rụt vai lại, Tống Tử Thanh ôm tôi vào lòng mà không nói gì Tuy là anh em ruột nhưng dù sao cũng là hai người khác giới, tôi cũng không xấu hổ giấy giụa như vậy mà bị Tống Tử Thanh đánh cho hai nhát vào đầu: “Con gái sợ lạnh là chuyện bình thường, em anh trốn cái gì? Em ngại ngùng cái gì? Sao lúc trước ôm anh không ngại?
A?
Tôi đã từng ôm anh là do tôi muốn diễn kịch.

Con Bạch Hổ, trông giống như một con chó nhỏ, cũng đến gân tôi, với cái ôm của Tống Tử Thanh và lông của con chó trắng nhỏ, tôi cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Hân Vũ khóc bên cạnh tôi: “Tôi lạnh như vậy, sao không có ai đến sưởi ấm cho tôi, thật không công bằng, tôi là thây thuốc của mọi người, mọi người cứ bỏ rơi tôi như thế này sao?”
Ngồi ở cửa động cầm liềm, Đồng Sênh liếc lại nhìn anh ta: “Đường đường là thủ hạ dưới trướng của Chí Tôn Vương một trận tuyết cũng không chống nổi.

Tôi cũng không nghĩ là mẹ nhỏ tôi kéo chân mọi người về sau, mà chính là anh”
“Thăng bé đáng chết, cậu biết cái gì! Tôi là bác sĩ!
Bác sĩ chỉ sợ lạnh là chuyện rất bình thường!” Hàn Vũ và Đồng Sênh ầm ï.

Nhắc đến bác sĩ, tôi lại không khỏi nghĩ đến Lưu Nguyệt, lẩm bẩm: “Không biết bây giờ Lưu Nguyệt ở đâu, nếu bị thương thì có sợ lạnh không, không biết còn bao lâu nữa mới đánh chiếm thành Minh Vương.

Tôi nên làm thế nào để cứu cô ấy? Rõ ràng là cô ấy bị bắt vì tôi.


Nếu tôi không nhờ cô ấy đến nhà họ Tống giúp đỡ thì cô ấy đã không bị thế..”
“Được rồi” Tống Tử Thanh ngất lời tôi: “Chuyện đã qua rồi.

Điều tôi nghĩ bây giờ không phải hối hận mà là làm sao để bù đắp.

Hơn nữa, chúng ta còn rất nhiều người nhà họ Tống đã bị bắt, yên tâm đi, đừng lo lăng, người của Dược Sư sẽ không ngồi xem”
Cũng chỉ có thể như vậy, bây giờ chúng ta trước hết phải đề phòng Tuyết Quái không bị Tống Lăng Phong kế tục, sau đó là ổn định quân dân, nhưng dù sao đây không phải là vấn đề, là sức mạnh của Lãnh Mạch và sự quyến rũ đều có ở đó.

“Mẹ nhỏ, có động tĩnh!” Đồng Sênh đột nhiên nhảy dựng lên ở cửa động.

Tất cả chúng tôi đứng dậy và đi đến cửa hang, Đồng Sênh chỉ vào một nơi nào đó trong tuyết: “Nhìn kìa! Bóng người!”
Bây giờ thị lực của tôi rất tốt, tôi có thể nhìn thấy bóng người trong tuyết và sương mù trong nháy mắt.

“Gay rồi! Đó là Tống Lăng Phong!” Tôi thốt lên “Ông ta thực sự trở lại! Phải làm gì đây? Thông báo với Lãnh Mạch?”
“Đợi trước đã” Tống Tử Thanh ngăn tôi lại: “Minh Vương Lạc Nhu có tới không?”
Tôi nhìn xung quanh trong gió và tuyết, ngoại trừ Tống Lăng Phong đi bên ngoài, tôi không thấy ai khác: “Không, Lạc Nhu cõ lẽ phải đến Thành Băng”
“Nếu chỉ là Tống Lăng Phong…” Tống Tử Thanh suy †ư một chút, liền nói: “Chúng đi bắt Tống Lăng Phong!”
“A? Bắt Tống Lăng Phong?!” Tôi trợn to hai mắt: “Anh không phải đang đùa em chứ?”
“Tống Lăng Phong không phải loại người có sức mạnh tuyệt đối như Lạc Nhu.

Đừng quên răng ông ta là một con người.

Dù ông ta có mạnh đến đâu cũng không ai có thể đánh bại một nhóm người như chúng †a.

Chúng ta bắt Tống Lăng Phong và tra hỏi Lưu Nguyệt xem cô ấy bị giam ở đâu.

Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Khi Tống Tử Thanh nói lời này, mắt tôi đột nhiên sáng lên, nhìn Bạch Hổ: “Bạch Hổ, Tống Lăng Phong là người thường, không phải Minh Vương của Minh giới, cậu có thể ra tay được, đúng không?”
Bạch Hổ nhìn tôi, sau đó liếm láp móng vuốt: “Bây giờ bất luận là ai, chỉ cần chống lại cô, tôi đều có thể ra tay: “Vậy thì tốt rôi!” Tôi đập mạnh tay: “Tống Lăng Phong hẳn là chưa từng nghĩ có nhiều người như vậy đợi ông ta ở chỗ này, chúng ta đi bắt hắn!”
“Tuyệt vời!” Đồng Sênh đã háo hức muốn thử: “Con từ lâu đã mơ ước được chiến đấu với Âm Dương Sư huyền thoại, người bảo vệ mạnh nhất trong thế giới loài người.”
“bi thôi” Bạch Hổ co rụt lại dẫn đầu ra khỏi sơn động, thời điểm bước ra khỏi sơn động, lại đổi lại thành Bạch Hổ thần thú.


Một vài người trong chúng tôi theo sát, Hàn Vũ ở phía sau đội của chúng tôi.

Tống Lăng Phong có thể nghĩ rằng có người trong chúng ta sẽ đợi ông ta ở đây, nhưng ông ta không ngờ rằng có rất nhiều người đang đợi ông ta ở đây.

“Ôi chao, không ngờ tôi vân còn được chào đón như vậy, để các người ở đây đợi tôi” Tống Lăng Phong đứng ngồi không yên, Tuyết rơi rất nhiều, những chùm bông tuyết lớn rơi trên đầu, trên vai của chúng tôi, thậm chí lông mi của chúng tôi cũng dính đầy bông tuyết, tâm nhìn có chút mờ ảo và bầu không khí căng thẳng, tôi thậm chí không dám chớp mi.

“Tống Lăng Phong, Lưu Nguyệt và người của nhà họ Tống ở đâu” Tống Tử Thanh hỏi thẳng.

Tống Lăng Phong cười lớn: “Hóa ra là cậu định bắt tôi rồi tra tấn tôi để biết nơi bọn họ bị giam giữ.

Có rất nhiều người, có thần thú, đúng là tôi thực sự sợ hãi, nhưng… Tử Thanh à.

Tôi không thể đánh bại các người, các người nghĩ rằng tôi không thể chạy thoát sao?”
“Ông nghĩ bây giờ chúng tôi sẽ để cho ông chạy trốn sao?” Tống Tử Thanh vặn lại.

“Ha ha ha, cậu thật xứng làm cháu của tôi.

Trong lời nói rất kiên định” Sau đó, Tống Lăng Phong nhìn tôi: “Đồng Đồng, dù sao ông cũng là ông nội của cháu, cháu thật sự muốn đối xử với ông như thế này sao?”
Tôi giêu cợt: “Tôi và Tống Tử Thanh cũng không phải đứa nhỏ trọng tình cảm giống Tống Thiên Ngân, chơi bài gia đình với chúng tôi cũng vô dụng, Tống Lăng Phong, hồi đó ông đối xử với chúng tôi như thế nào, chúng tôi cũng đối xử với ông như vậy”
“Cô không muốn biết về âm mưu của tôi sao?”
Tống Lăng Phong không có vẻ gì là căng thắng, chẳng lẽ ông ta thực sự chắc chắn có thứ có thể đối phó với chúng tôi?
Tôi nhíu mày: “Muốn nói thì nói tự nhiên, chẳng lẽ tôi ép được ông nói sao?”
“Tốt hơn là nên đặt cược” Tống Lăng Phong đột nhiên nói.


“Đặt cược?” Tôi hỏi lại.

“Đừng để ý tới ông ta, chậm trê thời gian, chúng ta lên thôi” Bạch Hổ nói.

“Chờ đã” Tống Tử Thanh dừng lại: “Chỉ cân nghe ông ta nói đánh cược là như thế nào”
Tôi nói với Tống Lăng Phong, “Tống Lăng Phong, đánh cược cái gì.”
“Đồng Đồng, cô và tôi sẽ triệu hồi, cho họ đấu một lần thử xem.

Nếu thắng, tôi sẽ nói cho cô biết kế hoạch của tôi.

Nếu cô thua, Bạch Hổ sau này sẽ không thể xuất chiêu.

Nếu đánh hòa nhau, tôi sẽ nói cho cô một số điêu mà cô muốn biết, Bạch Hổ vân không thể ra tay, vậy thì sao?” Tống Lăng Phong cười nói Vụ cá cược này xem ra phần thượng phong nghiêng về phía tôi, bởi vì cho dù tôi thua, theo tính cách của Bạch Hổ, nó nhất định sẽ không tuân theo thỏa thuận, nhưng Tống Lăng Phong thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?
Và điều tôi quan tâm hơn cả là, Tống Lăng Phong sẽ triệu hồi gì để chiến đấu với tôi?
“Cô nhóc, bây giờ em không thể chiến đấu với ông †a” Tống Tử Thanh sẽ không để tôi đánh cuộc: “Hiện tại em không có vũ khí.”
Đúng! Tôi đã quên mất! Làm sao tôi có thể chiến đấu nếu tôi không có vũ khí?!
“Tôi triệu tập ra vật này mà các người đã quen thuộc và rất quan tâm” Tống Lăng Phong lại nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui