Chồng Ma Của Em


Tôi ló đầu ra từ sau lưng Lãnh Mạch, trước mặt không xa có vài người năm dưới đất, trên người mặc khôi giáp, gương mặt hơi quen.

“Đó không phải người của tư pháp các à?”
Tống Tử Thanh nói.

Tôi nhớ ra rồi! Tư pháp các! Lúc trước là mấy người áo giáp trăng này đưa chúng tôi từ Minh Giới vềt Chúng tôi nhah chân chạy tới, Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch đồng thời nhận ra một cô gái trong đó, tôi cũng quen biết cô ấy, đó là Tân Tiểu, đồ đệ của trưởng lão tư pháp các.

Tân Tiểu thương tích đây mình, trên mặt chảy rất nhiều máu, mấy người binh lính còn lại cũng có vẻ thoi thóp yếu vô cùng.

Tôi vội triệu hôi Lục Quy ra giúp đỡ trị liệu.

Tống Tử Thanh có vẻ tương đối quen thân với Tân Tiểu, đỡ Tân Tiểu lên cho cô ấy dựa vào người mình, nhưng Tân Tiểu vừa thấy Tống Tử Thanh thì kích động nắm vạt áo anh ấy: “Tống Tử Thanh!”
Ánh mắt Tần Tiểu như phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi hung ác rống: “Tống Tử Thanh, anh còn dám xuất hiện à!”
Tống Tử Thanh cau mày, gỡ tay cô ấy ra: “Có chuyện thì nói tử tế, phát điên cái gì?”
“Đều là do nhà họ Tống gây ra, anh còn giả ngu đúng không?” Tần Tiểu thét.

Nhà họ Tống gây ra?
Tôi giật thót mình, bước tới hỏi: “Xin chào, cô là Tân Tiểu của tư pháp các đúng không? Chắc cô hiểu lầm gì rồi?”
Lúc này Tần Tiểu mới chú ý tới tôi và Lãnh Mạch, đặc biệt là Lãnh Mạch, cô ta kinh ngạc nói: “Lãnh Mạch! Thời gian này anh đi đâu thế? Chẳng lẽ anh thật muốn quy về dưới trướng Minh Vương sao? Thật muốn thông đồng với đám người nhà họ Tống làm bậy sao?”

Lãnh Mạch nheo mắt: “Nói cho rõ ràng!”
“Chúng tôi bị một số việc kìm bước chân nên bây giờ mới đi Minh Giới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi chưa biết gì cả, xin cô nói tường tận được không?” Tôi cũng nói.

Tân Tiểu nghỉ hoặc nói: “Minh Vương muốn thống trị thế giới, mở rộng thế lực, thành lập chế độ độc tài quân vương.

Các trưởng lão tư pháp đều bị bà ta dùng thủ đoạn giam lỏng lại rồi, chúng tôi liều chết chạy thoát, may là tâng mười chín địa ngục có vua ác quỷ nên bà ta không dám tiến vào, chúng tôi mới thoát được.”
Nghe nói Minh Vương muốn thống trị thế giới, chúng tôi đều không ngạc nhiên gì cho lắm.

Chuẩn bị cẩn thận lâu như vậy, thậm chí không tiếc hạ thuốc độc cho Lãnh Mạch cũng muốn tiêu diệt tôi, thanh lý u linh ác quỷ ở sáu tầng cuối, ra tay với địa phủ… các dấu hiệu này đã đủ chứng minh âm mưu của Lạc Nhu.

“Còn gì nữa?” Tống Tử Thanh hỏi.

“Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Tống?”
“Tống Tử Thanh anh diễn tốt lắm!” Tân Tiểu lại gào Tống Tử Thanh: “Nếu không có nhà họ Tống giúp đỡ phía sau, các trưởng lão sao có thể trúng kế của Minh Vương dễ dàng như vậy được! Các trưởng lão tin tưởng nhà họ Tống các người như thế, các người báo đáp thế nào? Tống Lăng Phong đã là đồng lõa của Minh Vương, giúp Minh Vương kê đơn hại các trưởng lão! Bây giờ không có các trưởng lão kiềm chế Minh Vương, lại thêm Dạ Minh điên cuồng, Minh Vương bây giờ đã không ai địch nổi!”
“Cô nói gì?” Tôi kinh hãi.

Tôi không ngạc nhiên chuyện nhà họ Tống thành đồng lõa của Minh Vương, tôi quan tâm là: “Cô nói Dạ Minh làm sao?”
“Cô nên hỏi nhà họ Tống thế nào mới đúng chứ? Chõ này còn hai gian tế nhà họ Tống đấy!”
Tân Tiểu lại trừng Tống Tử Thanh.

“Cô nói Dạ Minh làm sao trước đi!” So với chuyện nhà họ Tống, bây giờ tôi càng quan tâm sự an toàn của Dạ Minh hơn.

“Dạ Minh đã bị Minh Vương khống chế, còn bị bà ta buộc uống thuốc cấm, năng lực trở nên khủng bố vô cùng, đã sắp vượt qua lôi kiếp rồi.

Nhưng di chứng của thuốc này rất nghiêm trọng, có thể dân tới chết người.” Tân Tiểu nói.

Mẹ nó! Minh Vương còn có thể lại độc ác thêm nữa được không? Đúng là liên tục đổi mới hạn cuối tam quan của tôi mà! Dù không thương Dạ Minh nhưng tốt xấu gì đó cũng là con trai ruột thịt do bà †a sinh ra, sao có thể cho anh ấy ăn thuốc cấm?
Còn khống chế anh ấy nữa.

Nét mặt Lãnh Mạch cũng thật không tốt, hai năm tay siết chặt, cả người đều trở nên âm trầm.

“Cho nên hai tên họ Tống các người còn định diễn đến bao giờ đây? Tống Lăng Phong đã không trốn tránh ẩn núp nữa rồi, các người khỏi giả vờ đi!
Tống Tử Thanh, tôi thật nhìn lâm anh rồi!” Tân Tiểu nói tiếp.


Tống Tử Thanh cười lạnh: “Băng chỉ số thông minh này của cô còn có mặt mũi làm đồ đệ đứng đầu của đại trưởng lão à?”
“Anh!” Tân Tiểu tức hộc máu: “Anh còn dám nói tôi?”
Tôi bước tới định giải thích, Lãnh Mạch lại cướp trước: “Tân Tiểu, cô hiểu lầm rồi”
Lãnh Mạch là loại người không biện giải cho người khác bao giờ, lần này không ngờ lại chủ động thanh minh cho Tống Tử Thanh…
Tôi trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn anh.

Tống Tử Thanh cũng giật mình, liếc Lãnh Mạch một cái: ‘Mặt trời hôm nay mọc đăng Tây à?”
Lãnh Mạch không để ý Tống Tử Thanh trào phúng, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này quá gấp, đã đều là người cùng phe thì bước đầu cần đảm bảo không có mâu thuần nội bộ.”
Vương giả chính là vương giả, thời khắc mấu chốt, phong cách vương giả đều bộc lộ.

Tống Tử Thanh không nói gì nữa.

Có Lãnh Mạch đảm bảo, tuy Tân Tiểu không hoàn toàn hết nghi ngờ Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân nhưng không thể công nhận lời của Lãnh Mạch.

Tình huống hiện tại quá gấp gáp, những người ở đây đều là người của Lãnh Mạch, muốn khôi phục trạt tự ba giới cũng chỉ có thể kí thác hi vọng tới Lãnh Mạch mà thôi.

Cô ấy vừa nghỉ ngơi lấy sức vừa giải thích tình huống Minh Giới hiện tại.

Minh Vương đã phong tỏa Minh Giới, quanh vương thành đều là binh lính của bà ta.

Vì Hàn Vũ nhận được lệnh của Lãnh Mạch từ trước nên trước cả khi Lãnh Mạch rời khỏi Minh Giới đã mang theo chiến sĩ của Lãnh Mạch rút khỏi vương thành.

Lúc này vương thành đều do Lạc Nhu thống trị, lục trưởng lão của tư pháp các đều bị chuốc thuốc giam lỏng.

Binh sĩ của Lạc Nhu còn đang dần tụ lại từ bốn phương tám hướng, cộng thêm một nhóm người tài ba do Tống Lăng Phong dẫn dắt đầu nhập vào dưới trướng bà ta, tư pháp các bị công chiếm, Tân Tiểu chỉ biết Minh Vương có phái người đi tấn công địa phủ.


Chúng tôi nói với Tân Tiểu răng địa phủ tạm thời an toàn rồi, hơn nữa đã quy về Lãnh Mạch.

Tân Tiểu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Địa phủ là cửa khẩu cần trải qua nếu muốn từ Minh Giới thông tới Nhân Giới, Lạc Nhu chắc chăn sẽ không từ bỏ ý đồ, việc cấp bách lúc này là quay lại địa phủ cố thủ tăng phòng ngự! Lãnh Mạch, binh lính của anh đều đã tập kết ngoài vương thành, mau ra lệnh bọn họ rút về địa phủ đi”
“Không” Lãnh Mạch phủ quyết.

“Tại sao?” Tân Tiểu khó hiểu nhìn anh.

“Về Minh Giới trước, tôi cần đến bữa tiệc Hồng Môn của Lạc Nhu.” Lãnh Mạch đáp.

“Anh điên à! Bây giờ còn muốn về vương thành? Bây giờ anh về vương thành chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

Chỉ cần Lạc Nhu bắt được anh thì thế giới thật sự xong đời rồi” Tân Tiểu sốt ruột.

“Không đâu, phải vào được vương điện mới có thể xác nhận tình trạng của Dạ Minh” Lãnh Mạch kiên trì.

“Tình huống của Dạ Minh còn cần xác định sao? Anh ta đã sớm thành người của Lạc Nhu rồi, đã trở thành một kẻ không có ý trí! Dù hai người là anh em tốt nhất thế giới chăng nữa, bây giờ anh ta thấy anh cũng sẽ điên cuông đuổi giết anh!”
“Như thế tôi mới càng muốn đi.” Lãnh Mạch ngạo nghề liếc Tân Tiểu: “Tôi phải cứu cậu ấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui