Anh biết mà, bé con ngốc nhà anh nhất định sẽ đến cứu anh.
Nước mắt giống như vỡ đê trào ra, tôi nghẹn ngào lại dùng sức ôm chặt anh ấy: “Tống Tử Thanh, em rốt cuộc cũng cứu được anh”
Em rốt cuộc cũng cứu được anh, anh trai.
“Hiện tại có thể chứng minh hai người anh em ruột, bởi vì người phụ nữ của tôi đã phá trận của anh” Lãnh Mạch đứng ở phía sau nói, lại ghen tị rồi, cố ý nhấn mạnh”anh em ruột” và”người phụ nữ của tôi”, đúng là đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
Tôi lau nước mắt, hít mũi, ngẩng đầu từ trong ngực Tống Tử Thanh, nhếch miệng cười với anh ấy: “Tống Tử Thanh, không ngờ chúng ta lại là anh em ruột”
Thân thể Tống Tử Thanh cứng ngắc một chút, ngược với tôi đang vui vẻ, anh ấy”ừm” một tiếng rầu rĩ, một lần nữa ôm tôi vào ngực anh.
Chúng tôi đã ôm nhau rất lâu.
Thật lâu sau, tôi nghe thấy Tống Tử Thanh nói nhỏ: “Cố tình là anh em ruột, tạo hóa thật sự trêu người..”
Anh ấy giống như không cao hứng chuyện chúng tôi là anh em, có thể là chưa thích ứng được, cũng như tôi lúc trước vậy.
Trong lòng tôi nghĩ vậy, không nghĩ tới điều gì khác đặc biệt.
“Hai người ôm đủ chưa? Không phải em có rất nhiều chuyện muốn nghe Tống Tử Thanh giải đáp à?” Lãnh Mạch ở phía sau mất hứng.
Tôi theo bản năng muốn buông anh ấy ra, Tống Tử Thanh lại không, một tay giữ đầu một tay giữ eo tôi, tôi ngẩn người, khó hiểu nhìn anh ấy, anh ấy lại nhìn chăm chú vào Lãnh Mạch: “Tôi ôm em gái mình thì sao? Có liên quan đến cậu à? Cậu sao lại xuất hiện ở trong này? Không theo đuôi Lạc Nhu à?
Hiện tại tôi là anh trai cô ấy, có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy, cậu đừng nghĩ làm tổn thương cô ấy lần thứ hai”
Hiện tại tôi là anh trai cô ấy, có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy…
Lời này thật sự rất ấm lòng.
Tôi hiện tại rốt cuộc hiểu được vì sao mọi người đều hâm mộ công chúa Tiểu Thất của nhà họ Bối Khắc Hãn Mỗ.
Cảm giác có anh trai thật sự rất tốt lắm, khác hoàn toàn với cảm giác có em trai là Tống Thiên Ngân.
“Anh Tử Thanh, anh không biết rồi, em gái anh đã ở bên anh Lãnh Mạch” Tống Thiên Ngân ở bên cạnh giống như tranh công nói.
Ở bên là cái gì? Tôi nhịn không được trừng Tống Thiên Ngân: “Cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu!”
Tống Tử Thanh lại nắm ót tôi để tôi nhìn anh ấy: “Em và Lãnh Mạch lại ở bên nhau?”
“Tống Tử Thanh anh nghe em nói..”
“Nghe cái rắm!” Tôi còn không biết nên nói với anh ấy như thế nào, anh ấy liền hung dữ cắt lời tôi: “Em không phải ngốc, tên này làm em bị thương một lần còn muốn để bị thương lần thứ hai? Anh không đồng ý! Hoặc là em lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, hoặc là anh đánh gãy chân eml”
Tống Tử Thanh mang cảm giác như lãnh đạo, tôi nhịn không được cười: “Tống Tử Thanh, chúng †a vừa mới nhận nhau là anh em ruột, anh lại muốn đánh gãy chân em”
Anh ấy còn nghiêm túc nhìn tôi: “Bởi vì hiện tại anh là anh ruột của em, cho nên sẽ không cho phép bất kì ai bắt nạt em”
Không biết vì sao, khi anh ấy nói mình là anh ruột của tôi, tôi lại cảm thấy trong ánh mắt anh ấy có hàm nghĩa rất sâu, tôi không hiểu được.
Nhưng tôi lại cảm động mà sụt sịt, tiến vào ngực Tống Tử Thanh: “Tống Tử Thanh, em biết anh rất tốt với em, em biết anh bảo vệ em.
Nhưng mà, Lãnh Mạch…chỉ có không đến ba ngày để sống”
Nghe vậy, Tống Tử Thanh ngẩn ra: “Ba ngày?
Sao lại thế này?”
“Là Lạc Nhu hạ thuốc anh ấy, nếu trong vòng ba ngày không mang đầu em đi gặp Lạc Nhu, vậy Lãnh Mạch sẽ chết.
Độc này ngoại trừ Lạc Nhu không người nào có thể phá giải” Lại nhắc tới chuyện đau lòng này: “Lãnh Mạch anh ấy…quyết định ba ngày sau sẽ một mình đi gặp Lạc Nhu.”
Tống Tử Thanh trầm mặc.
Tôi nói tiếp: “Tống Tử Thanh, Lãnh Mạch thay đổi rất nhiều.
Lúc anh bị phong ấn, là anh ấy dẫn chúng em vào mười chín tầng địa ngục.
Tuy rằng chúng em bị Tống Lăng Phong lừa gạt, nhưng nếu không có Lãnh Mạch ở giữa, em và Tống Thiên Ngân có lẽ đã sớm chết.
Cũng may là khi chúng em đến tầng mười chín này, Ác Ma vương nói cho chúng em về trận pháp mới tránh được thảm kịch tự tay giết anh.
Cho nên…có thể cho Lãnh Mạch một cơ hội không?”
Tống Tử Thanh trầm mặc rất lâu.
Trong lúc đó, chúng tôi vẫn duy trì tư thế ôm.
Lãnh Mạch cũng trầm mặc, nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm mắt của anh đặt trên người tôi.
“Trong lòng em đã có quyết định, anh còn có thể nói cái gì” Tống Tử Thanh cuối cùng thở dài, nửa câu sau có chút ý tứ sâu sa, anh ấy nói: “Anh hiện tại cũng chỉ là anh trai em, chuyện yêu đương của em, anh…còn có thể làm gì, có thể làm được cái gì.”
Tôi đột nhiên có cảm giác Tống Tử Thanh thích tôi, nhưng ý nghĩ hoang đường này ngay lập tức bị tôi phủi đi.
Đừng đùa chứ, chúng tôi là anh em ruột, là người thân nhất trên đời này, huống hồ không phải anh ấy thích ngực to sao? Tôi không có ngực to, anh ấy nhất định không thích tôi, nhất định không thích tôi, là tôi suy nghĩ nhiều, là tôi suy nghĩ nhiều…
“Nếu đã nhắc tới Tống Lăng Phong, vậy các em nhất định có rất nhiều nghi hoặc, hôm nay Thiên Ngân cũng ở đây, có một số việc phải quyết định” Tống Tử Thanh chuyển đề tài, buông tôi ra, nghiêm túc nói: “Lãnh Mạch, Minh Giới có chuyện không muốn cho người biết, cậu hẳn nên quay về xem.
“Minh Giới?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ Tống Lăng Phong cấu kết với người Minh Giới?”
Lãnh Mạch cũng nghiêm túc, nói với Tống Tử Thanh: “Cẩn thận lời nói”
Bởi vì nơi này là nhà Ác Ma vương, trước khi Tống Tử Thanh nói sự việc, tôi tạm thời nói về chuyện chúng tôi đến nhà họ Tống, nhìn thấy Tống Lăng Phong, nhìn thấy thảm trạng nhà họ Tống, lại nói chuyện Tống Lăng để chúng tôi đến tầng mười chín địa ngục tìm cỏ hoàn hồn, cũng nói về tình huống khi xuống đến tầng thứ sáu, phát hiện Mã Diện, yêu quái đưa Mã Diện về địa phủ đến nay chưa về.
Đại chiến với Ác Ma vương, lại trở thành bạn với Ác Ma vương, tất cả chuyện đều kể cho Tống Tử Thanh nghe.
Đối với Tống Tử Thanh, tôi không muốn giấu chuyện gì.
Sau khi Tống Tử Thanh nghe xong, cảm ơn Ác Ma vương trước, sau đó lại cảm ơn Lục Quy, đều là đại lễ cúi người đến chín mươi độ.
Lục Quy không ngừng dùng đại lễ với Tổng Tử Thanh, Ác Ma vương khen Tống Tử Thanh bày trận tốt, sau đó còn nói: “Tên nhóc họ Tống, tôi nói những lời này không phải nhằm vào cậu, nhưng tôi muốn nói.
Đối với nhà họ Tống, thật ra tôi không có thiện cảm, tuy rằng tôi ở sâu trong mười chín tâng địa ngục, nhưng chuyện tam giấy người quỷ minh đại khái †ôi cũng biết.
Bên ngoài tưởng nhà họ Tống là giữ gìn trật tự nhân loại, nhưng trên thực tế, bên trong lại làm chuyện xấu xa”
Tống Thiên Ngân cãi lại chuyện Ác Ma vương nói nhà họ Tống bên trong làm chuyện xấu: “Không có bằng chứng không được vũ nhục nhà họ Tống!
Nhà chúng tôi đã duy trì trật tự tam giới rất lâu, ông căn bản không biết!”
Ác Ma vương không muốn nói với đứa trẻ không não, chỉ là nhìn Tống Tử Thanh: “Nói vậy, cậu hẳn đã biết”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...