Tâng Địa Ngục thứ mười hai cũng là sân chơi, chỉ có máu me và tàn bạo hơn một chút, ví dụ như là đầu ném rổ, nghĩa là đem từng cái đầu của quỷ hồn quăng vào bên trong cối xay thịt, sau đó đem đầu của quỷ hồn xoăn thành bột phấn.
Thủ hộ thú ở tâng thứ mười hai là quỷ chó ba đầu, trên cổ buộc xích sắt, cả ba cái đầu đều trông vô cùng hung thần ác sát, Diêm Vương đưa bọn tôi đến Truyền Tống trận, để chúng tôi ở chỗ này chờ Lãnh Mạch, còn nói nhàm chán có thể ra ngoài dạo chơi, ngài ấy đã ra lệnh cho quỷ chó ba đầu không được phép động thủ với chúng tôi.
Diêm Vương sau khi mở Truyền Tống trận thì rời đi, Tống Thiên Ngân đề nghị: “Không bảng ở chỗ này chờ anh Lãnh Mạch thì chúng ta đi tìm quỷ chó ba đầu để luyện tay một chút đi?”
“Thôi đi” Tôi dẹp suy nghĩ đó của cậu ấy: “Thạch Tinh ở tâng thứ nhất em đánh cũng còn quá sức, hiện tại còn đánh thủ hộ thú ở tâng thứ mười hai, hãy giữ lại chút sức lực để tí nữa còn có thủ hộ thú ở sáu tầng chờ luyện tập đấy.”
“Chờ đến lúc tôi triệu hoán thức thần thì chị sẽ không xem thường tôi nữa!” Tống Thiên Ngân rất không vui lườm tôi.
“Đồ ngốc, em thật sự muốn ở chỗ này chờ sao?” Lúc này Sỉ Mị vẫn luôn yên tĩnh bỗng nhiên mở miệng.
Từ sau khi chúng tôi rời khỏi hậu viện của Diêm Vương, Sỉ Mị vân chưa nói một câu nào, thái độ bất thường đi ở phía sau, vẻ mặt bình tính, ôm hai cánh tay, nửa đường tôi có gọi anh ta mấy lần, anh ta cũng không để ý đến tôi, sau khi tối hôm qua cùng Lãnh Mạch làm một lần thì tôi hơi chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng anh ta hỏi nhiều.
Bây giờ anh ta đột nhiên nói chuyện, tôi lại cảm thấy chột dạ, đảo mắt vụng trộm liếc nhìn anh ta: “Sỉ Mi, ý của anh là?”
Anh ta híp mắt, ánh mắt dò xét nhìn vào tôi, tôi vội vàng né tránh, cũng không biết đến cùng trong lòng tôi đang sợ gì nữa.
“Lãnh Mạch nói anh ấy đi Minh giới, nhưng anh ấy có nói là lúc nào sẽ tới tìm chúng ta không? Có nói với chúng ta thời gian cụ thể không? Tôi hỏi em, em dự định sẽ ở chỗ này chờ tới khi nào? Hiện tại chỉ còn lại năm ngày, em định sẽ chờ cả năm ngày sao? Hay là nói bây giờ em đã hoàn toàn tin tưởng Lãnh Mạch vô điều kiện, cho rằng Lãnh Mạch thật sự sẽ đến?”
Sỉ Mị liên tiếp đặt vấn đề, từng câu từng chữ hùng hổ dọa người như thế, từ trong giọng của anh †a có thể nghe ra hỏa khí, cái này là do tính cách hình thành, có liên quan tới tính cách của tôi.
Nhưng anh ta nói đúng, lúc Lãnh Mạch rời đi cũng không để lại lời nào, cũng không nói lúc nào sẽ đến, nếu như anh ấy không đến thì sao? Nếu như anh ấy ở Minh giới bị chậm trề thì sao? Hay là… Sau khi anh ấy đi Minh giới, thì không muốn tới đây nữa?
Còn lại năm ngày nữa, phải qua sáu tâng Địa Ngục mới có thể đi đến tâng thứ mười chín, huống hồ tầng thứ mười chín còn có Ác Ma Chi Vương đang ở đó, thời gian đối với chúng tôi là tương đương gấp gáp, tính mạng của Tống Tử Thanh đang ở trong ba lô, tôi không dám đánh cược.
“Nếu không thì như này đi.” Tôi nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ hai tiếng, nếu như hai tiếng sau Lãnh Mạch không xuất hiện, vậy chúng ta cứ tiến vào Truyền Tống trận trước.”
“Em còn phải đợi anh ấy hai giờ sao?” Si Mị bất mãn tăng thêm âm điệu: “Đồ ngốc, đến cùng là em bị bệnh gì vậy? Lãnh Mạch dõ dành em, theo đuổi em một thời gian, thì em lại quên mất vết sẹo đau sao? Sờ vào xương bả vai bên trái của em đi, ngâm lại cảm giác hôm đó băng trùy đâm vào người mình, loại đàn ông này có gì đáng giá làm cho em vân để ở trong lòng như vậy?”
Loại đàn ông này, có gì đáng giá mà em vân để trong lòng như trước…
Tôi sờ lên xương bả vai bên trái, lúc trước Lãnh Mạch làm bị thương chỗ đó đã khỏi hắn, nhưng có đôi khi dùng sức quá độ vẫn có chút đau, đúng vậy, lúc trước đau thấu tim gan như thế, vì sao bây giờ vần để ở anh ở trong lòng?
Tôi không trả lời được, tôi thật sự không trả lời được, tôi không phải thân, không thể nhìn thấu thất tình lục dục của phật, tôi chỉ là người bình thường, người phụ nữ bình thường, ở trong tình yêu sẽ bị dao động, sẽ bị cảm động, cũng sẽ xoắn xuýt, giấy dụa, luống cuống, Lãnh Mạch cùng đồng hành với chúng tôi khoảng thời gian này, làm sao tôi lại không thống khổ, làm sao không mê mang.
Được rồi, không muốn nói đến những chuyện này, tôi lắc đâu một cái, làm cho mình tỉnh táo lại: “Si Mi, tạm thời tôi không nói tới những chuyện trước kia Lãnh Mạch đã làm, bây giờ Ác Ma Chi Vương ở tầng địa ngục thứ mười chín rất khó đối phó, nếu như anh ấy cùng chúng ta đi tới đó, nhất định có thể tăng thêm lực chiến đấu của chúng ta, trên đường chúng ta cũng sẽ gặp ít trở ngại hơn một chút, chờ anh ấy hai tiếng, tôi cho rằng là rất cần thiết”
Nhưng từ trước đến nay Si Mị vẫn luôn không quan tâm tới những lý do khách quan mà tôi nói, kéo lấy cánh tay tôi không nói câu nào kéo tôi đi về hướng Truyền Tống trận: “Mẹ nó tôi thấy em thật sự là đã bị cái người đàn ông đáng chết kia mê hoặc tâm trí rồi, không cứu nổi em nữa!”
“Si Mị tôi chỉ đang nói sự thật!”
Nhưng mà cũng vô dụng, Si Mị lôi kéo tôi tiến vào Truyền Tống trận, tôi còn muốn nói thêm lý lẽ biện luận một chút, anh ta đột nhiên năm lấy căm của tôi, dùng hết sức bóp nát cằm tôi: “Lãnh Mạch, cái tên tiểu nhân hèn hạ đáng chết kia, hôm qua chắc chăn đã tới tìm em, phải không?”
Tôi giật mình, quên mất giãy dụa, nhìn vào anh 1a.
“Đừng dùng loại ánh mặt kinh ngạc này nhìn tôi, trên cổ có dấu hôn sâu như vậy, đừng có nói với tôi là chó gặm.”
Tôi vô thức cúi đầu, cổ áo đang được dựng lên đã bị lộ ra, chính tôi cũng có thể nhìn thấy, mấy cái dấu vết hôn sâu hồng hồng, đêm qua Lãnh Mạch chắc chản là cố ý để lại, cố ý để lại, để cho Sỉ Mi nhìn thấy à…
“Chị gái nhỏ, không nghĩ tới chị và anh Lãnh Mạch đã phát triển đến mức độ đó rồi” Sau đó Tống Thiên Ngân cũng đứng lên tiến vào Truyền Tống trận: “Chị chỉ là người bình thường, nhưng anh ấy là người của Minh giới, hai người kết hợp như vậy, bản thân chị thật sự có thể chịu nổi sao?
Sẽ không bị âm hàn khí của anh ấy ăn mòn sao?”
Loại chuyện này đến cả Tống Thiên Ngân cũng biết, tôi có chút xấu hổ, coi như không nghe thấy anh ta nói, cúi đầu thấp xuống: “Tôi và Lãnh Mạch có tranh chấp tình cảm thì tạm thời không liên quan, mấu chốt là những lời mà tôi vừa nói là góc độ khách quan, không phải là bởi vì chính tôi, có phải các người đã..
“
“Anh ấy là cái rắm! Tôi không nên lại để cho Lãnh Mạch tới gần cô.
Nếu lại dám nói ra cái tên Lãnh Mạch này khỏi miệng, cô có tin bây giờ tôi xuống ngựa mà làm cô không?” Si Mị rống to, mặt mày hung ác, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, làm cho người ta phải e ngại từ tận đáy lòng.
Nếu như tôi là đàn ông thì tốt, thì sẽ không bị bọn họ dùng những lời này uy hiếp! Kiếp sau tôi tình nguyện làm cành cây tôi cũng không muốn làm phụ nữ!
Sỉ Mị như phát ra tỳ khí phát động Truyền Tống trận Chúng ta rời khỏi tâng thứ mười hai Địa Ngục, tiến về phía tầng thứ mười ba, Minh Vương Lạc Nhu thống trị nơi này.
Chúng tôi xuất hiện ở trong căn phòng nhỏ của Truyền Tống trận tầng thứ mười ba.
“Từ tâng này là bắt đầu, chúng ta cần phải hết sức cẩn thận.” Không còn cách nào ngăn cản Sỉ Mị, đành phải tự ra tay, tôi lấy kiếm trảm thi ra, cầm trong tay.
Si Mị không muốn để ý đến tôi, đi ở phía trước.
Tôi lại quay đâu nhìn về phía Tống Thiên Ngân: “Trong này là nơi quan trọng phải cất giấu thức thần đi, Minh Vương Lạc Nhu thống trị nơi này, em phải chuẩn bị tâm lý, sử dụng toàn bộ sức lực và tinh thần để đối mặt, đừng có làm trò đùa, rất có thể sẽ chết.”
Tống Thiên Ngân ra sức gật đầu, nuốt nước miếng một cái.
Si Mị kéo cửa căn phòng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...