Mặc dù việc làm mất kiếm chém thi khiến cho tôi thấy rất chán nản, nhưng mà cho dù có như thế nào, chúng tôi đã bị trì hoãn gần ba ngày trên đường, ba ngày ba đêm đi gấp gáp, nhưng tôi cũng chỉ ngủ không sâu tổng cộng có hai lần, lại vẫn cảm thấy thời gian quá dài, tôi nhất định phải lập tức chạy tới bên người Tống Tử Thanh!
Lãnh Mạch và Sỉ Mị bò dậy từ dưới đất, sau khi sửa sang lại tóc tai và quần áo lộn xộn, thì đi tới bên cạnh tôi.
Tôi hỏi Lãnh Mạch: “Lúc trước khi anh đến nhà họ Tống có từng đi qua Tiêu Thất Tùng Lâm hay không? Có biết là nên đi ra như thế nào không?”
“Lúc mà tôi đến nhà họ Tống đó là từ khi còn rất nhỏ, lúc ấy cũng là do ông nội của Tống Tử Thanh mời anh tới, Tiêu Thất Tùng Lâm ở đó có thể biến đổi bất kỳ lúc nào, tôi cũng không biết phải làm như thế nào để ra ngoài, chỉ có thể dựa vào nhân phẩm và sự may mắn” Lãnh Mạch trả lời tôi.
Nhân phẩm và may mắn…
Từ trước đến nay nhân phẩm và may mắn của tôi đều vô cùng kém, không thể làm gì khác hơn là lần nữa mở bản đồ ra, Lãnh Mạch tương đối quen thuộc với nơi này, tôi đưa bản đồ cho anh, anh nhìn một chút, rồi chỉ vào một nơi: “Đi sang bên này xem một chút.”
Chúng tôi lại lần nữa lên đường.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được sự kinh khủng thật sự của Tiêu Thất Tùng Lâm.
Ngay cả Lãnh Mạch, Chí Tôn Vương tiếng tăm lừng lây của Minh giới, cũng bị lạc đường.
Chúng tôi đã đánh dấu tất cả các con đường từng đi qua trước đó, nhưng mà đi được khoảng ba bốn vòng, chúng tôi lại một lần nữa quay trở lại nơi đã đánh dấu trước đó.
Từ trước đến nay Lãnh Mạch đều không có kiên nhẫn, tức giận nói: “Chết tiệt! Thế này thì đi cái rắm chứ! Như này còn có đường ra sao?!”
Tôi quỳ gối xuống đất thở hổn hển: “Xong đời rồi, em cảm giác mình sẽ thật sự chết tại đây mất.”
“Bây giờ chỉ còn một cách.” Lãnh Mạch nói.
“Cách gì?” Tôi nhìn về phía anh.
Ánh mắt anh nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tính: “San phẳng Tiêu Thất Tùng Lâm”
“..” Tại sao loại chuyện kinh khủng như vậy mà người đàn ông này có thể nói ra khỏi miệng một cách nhẹ như gió thoảng mây bay như thế? Giống như là anh tùy tiện giơ tay lên, cái mê cung vực thảm không có giới hạn này sẽ thật sự bị phá hủy vậy.
Nhưng mà… Hình như cách này cũng có vẻ khả thị.
“Ha ha, anh đừng có đùa.” Si Mị ngược lại chế giễu nói: “Nếu như anh có thể phá hủy san phẳng Tiêu Thất Tùng Lâm này, tôi lập tức theo họ của anh”
Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng, không có cãi lại, quả nhiên, anh đây là nói giỡn.
“Lãnh Mạch, Sỉ Mị, hai người không thể đưa ra cách nào thực tế một chút được hay sao?”
Lãnh Mạch nhún nhún vai: “Tiêu Thất Tùng Lâm này là mê cung tự nhiên lớn nhất trên cái thế giới này, mê cung còn có thể biến đổi bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào, cho dù có là người của nhà họ Tống tới, nếu như không có dụng cụ đặc biệt, thì cũng không thể chạy thoát được, có lẽ chúng ta phải đợi ở trong này cả đời.”
“Phì phì phì, anh không thể nói những lời không hay này đâu!” Tôi vội vàng bảo dừng lại.
“Lãnh Mạch anh có phải là có trái tim độc ác không vậy, ai mà lại muốn ở cùng anh đợi ở chỗ này cả đời cơ chứt” Sỉ Mị hét lên.
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn Si Mị, đặc biệt ghét bỏ khinh thường dời tầm mắt đi, khiến cho Sỉ Mị thấy vậy mà rất tức giận, thiếu chút nữa là bùng nổ.
Tôi nhìn chung quanh một cái, chỉ bừa vào một chỗ: “Chúng ta đi bên này”
“Tại sao? Em biết đường?” Lãnh Mạch và Sỉ Mị trăm miệng một lời hỏi.
Tôi chột dạ le lưỡi nói: “Không biết, đoán”
Có lẽ là do sau quá nhiều lần tôi gặp xui xẻo, thì cuối cùng lần này ông trời cũng cho tôi được một lần may mắn, cuối cùng con đường này cũng không có đi trở vê điểm ban đầu, sau khi đi được một lát, chúng tôi gặp một khu đất nhỏ bằng phẳng, bây giờ sắc trời cũng đã vô cùng tối, đêm tối không có lợi đối với chúng tôi, ngược lại còn sẽ dễ bị lạc đường hơn, sau khi cân nhắc lợi hại, chúng tôi quyết định tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này.
Tôi mắc tiểu nên đã đi vệ sinh ở phía sau bãi cỏ cách đó không xa, sau khi trở về thì Lãnh Mạch và Sỉ Mị đã trải lên trên mặt đất bằng phẳng một lớp cỏ thật dày giường, giống như là một đống cỏ khô vậy, còn rất ấm áp, tôi hỏi bọn họ làm như thế nào, bọn họ chỉ chỉ đám cỏ cao vút ở bên cạnh, những đám cỏ này tiện tay cắt xuống một chút là có thể làm giường.
Lãnh Mạch ngồi ở trên đống cỏ khô, võ võ bên cạnh anh: “Vật nhỏ, tới đây”
Còn không đợi tôi nói gì thì Si Mị đã nói không muốn, lại bắt đầu la hét âm ï một trận với Lãnh Mạch, tôi nhân lúc Lãnh Mạch và Sỉ Mi từ trên đống cỏ đi xuống đánh nhau, tôi chào hỏi với Rùa lông xanh, hai chúng tôi cùng nhau leo lên đống cỏ khô.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị ở trên mặt đất hét to hỏng rồi, bị một con rùa đen chiếm tiện nghi, đúng thật là hai đứa nhỏ, tôi không nhịn được mà bật cười, nằm lên trên đống cỏ khô.
Lúc Lãnh Mạch đánh nhau, một chút dáng vẻ của vương cũng không có, ngược lại còn tạo cảm giác dễ gần hơn không ít.
“Cô Đồng, để tôi giúp cô rửa sạch vết thương của cô một lần nữa” rùa lông xanh nói.
“Được” Tôi gật đầu một cái.
Rùa lông xanh vén lên một phần nhỏ quần áo của tôi, Lãnh Mạch và Si Mị ở dưới cãi nhau ầm ï muốn chết, nhưng lại không thể không để cho nhau cùng đi lên, đến cuối cùng chỉ có thể lo lắng suông mà hâm mộ rùa lông xanh ở phía trên, rùa lông xanh người ta căn bản là không có tư tưởng xấu xa như bọn họ vậy, sau khi xử lý xong vết thương cho tôi, lân nữa kéo quần áo của tôi lên: “Cô Đồng, tôi có thể bảo đảm vết thương của cô sẽ không bị rách chảy máu ra nữa, cô yên tâm đi, thêm mấy lần nữa là vết thương có thể đóng vảy”
“Cảm ơn.”Sau khi tôi cảm ơn xong, lại nhìn về phía không trung.
Im lặng nằm ngang như vậy, nhìn xuyên qua bụi cỏ rậm rạp che trời, có thể nhìn thấy được những ngôi sao trên bầu trời đêm, sao dày đặc đầy trời, lóe lên ánh sáng yếu ớt, lại làm đẹp cả trời đêm.
Suy nghĩ của tôi dân dần có chút bay xa: “Rùa lông xanh, ông nói xem, người đã chết, thật sự sẽ biến thành ngôi sao sao? Có phải là nếu như ông nhớ đến người đó, chỉ cần ban đêm ngửa đầu lên, là người đó vẫn đang nhìn ông sao?”
Rùa lông xanh ngồi xuống theo tôi, cùng nhau nhìn trời: “Mặc dù tôi không biết con người sau khi chết có thể biến thành ngôi sao hay không, nhưng mà tôi biết, chỉ cần có người nhớ đến người đã chết, như vậy thì đối phương chắc chăn có thể nhận được tâm ý của cô.”
Chỉ cần nhớ đến, là có thể nhận được tâm ý Sao…
Lão Quỷ, Cẩu Đản…
Tôi rất rất nhớ hai người, hai người có thể nhận được tâm ý của tôi, có thể nhìn thấy tôi, có thể…
Tôi thấy chóp mũi chua xót, cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, tôi sợ mình sẽ sụp đổ mất.
“Cô Đồng, nghỉ ngơi thật tốt đi, chắc chăn người mà cô nhớ đến cũng sẽ hi vọng là cô có thể tiếp tục vui vẻ, cô nói xem có đúng không?” Rùa lông xanh ở bên cạnh tôi, nói.
Nó nói rất đúng, vì sự kỳ vọng của Lão Quỷ và Cẩu Đản, tôi cũng phải tiếp tục kiên cường lên.
Sĩ Mị có lẽ là đi rất dễ dàng, Lãnh Mạch nhân cơ hội này bò lên trên đống cỏ khô, nằm xuống bên cạnh tôi, đáng thương nhìn tôi: “Vật nhỏ em thật đúng là không có lương tâm mà, tôi cũng sắp bị Sỉ Mị đánh chết rồi mà em cũng không quan tâm tôi.”
Bị Si Mị đánh chết? Lời này có lừa gạt kẻ ngốc thì kẻ ngốc cũng sẽ không tin đâu.
Tôi lười để ý đến anh, tiếp tục nhìn bầu trời đến ngẩn người.
Lãnh Mạch trừng mắt nhìn Rùa lông xanh: “Con rùa nhà ông có biết cái gì gọi là bóng đèn phát sáng hàng kW hay không hả?!”
Rùa lông xanh vô cùng nghiêm túc thật thà gật đầu nói: “Bóng đèn là cái gì? Xin lỗi tôi vẫn luôn bị giam ở trong quan tài, không hiểu lắm về từ ngữ trong xã hội hiện đại bây giờ, ngài Lãnh Mạch đây có thể giải thích một chút cho tôi được hay không?”
Nhìn vẻ mặt Lãnh Mạch như bị nghẹn, tôi nhất thời cảm thấy đặc biệt hả giận, cười lớn: “Đáng đời”
“Người phụ nữ chết tiệt.”
Lãnh Mạch nhào lên cù tôi, khiến tôi cười đến mức đau sốc hông, rùa lông xanh cũng ở bên cạnh cười, Si Mị nghe thấy tiếng thì chạy trở lại, đạp đống cỏ khô la hét muốn đi lên, trên bầu trời giăng đầy sao, tiếng người cãi nhau, vào giờ phút này, như đóng băng lại thành một bức tranh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...