“Không biết bắt đầu từ khi nào tất cả chúng sinh ở trên đời này, lại bắt đầu có đủ loại tình cảm, đủ loại tham vọng, nhưng cũng vì những chấp niệm đó cho nên Tới có luân hồi”
“Muốn sống;lại lần nữa để yêu, muốn kéo dài tuổi thọ để hưởng thụ cuộc sống, tất cả chúng sinh đều yêu mạng củamnình, bọn họ cũng có khát khao.
Tình yêu và tham vọng là nhân, những thứ xảy ra trong cuộc đời Họ chính là quả”
“Toàn bộ thế giới này, từ đầu đến cuối quá trình sinh rồi diệt, kiếp trước, kiếp-sau, tan rồi hợp, cứ như vậy tiếp tục tuần hoàn qua lại, đủ loại lấy hay bỏ, đều là luân hồi”
Tai nghe kinh tự, nhưng lại nghe không hiểu, tuy nghe không hiểu nhưng vẫn khiến người ta cảm động.
Có câu nói rất hay đó là, người hạnh phúc mà nghe một bài nhạc buồn thì sẽ không cảm giác được cái buồn của bài hát.
Ngược lại người đang buồn mà nghe những bài nhạc vui vẻ, thì cho bài nhạc đấy có vui vẻ đến đâu, bọn họ cũng không cảm nhận được niềm vui mà bài hát muốn mang đến ngược lại còn có thể sẽ khóc.
Tôi nghĩ, nói chung tâm trạng lúc này của tôi giống như câu nói này đi.
“Sao thế; cô vẫn đang nghĩ cách độ hóa thăng tiên?” Si Mị đập vào ót tôi một cái: “Tổn thương gió thu thổi rít gàøzeó phải cô còn muốn làm một bài thơ?” ⁄ “Si Mị anh phiềñ/quá!” Tôi ôm đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh, chạy tới phía trước: Có rất nhiều người ở phía sau Tống Tử Thanh và Si Mị, ba người chúng tôi;liền bị ngăn cách, lúc trước Tống Tử Thanh thi triển:pháp chú trên người tôi, để tôi có thể nhìn thấy quỷ-hồn, nhưng không có anh ta ở đây pháp chú liền mất hiệu lực, lúc này tôi hoàn toàn biến thành một người:bình thường, ngoại trừ có thể nhìn thấy người ra thì không còn nhìn thấy bất cứ quỷ hồn gì nữa.
Trước kia tôi vẫn luôn chán ghét đôi mắt này của mình, chán ghét mình có thể nhìn thấy quỷ, chán ghét mình khác biệt với mọi người, nhưng ít ra tôi có thể nhìn thấy người nào bị quỷ ám, người nào là quỷ giả trang, người nào được quỷ bảo vệ, chỗ nào có quỷ.
Chí ít trước kia tôi còn có thể thấy được những thứ đó, nhưng bây giờ cái gì tôi cũng không nhìn thấy, thậm chí tôi còn không dám đụng chạm với con người, bởi vì tôi không biết bên cạnh mình có bao nhiêu đám quỷ đang clien chúc trà trộn vào trong đó, rốt cuộc ai là người; ai là quỷ, ai là quỷ khoác lên da người.
Không biết sẽ phóng đại sự sợ hãi của con người lên gấp bội, cái cảm giác này không tốt một chút nào cải Đột nhiên có người đụng vào người tôi, tôi lảo đảo ngã sang một bên, lại: đụng phải một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia đang ôm một đứa bé, tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗf?
“Cô đi đường kiểu gì vậy không có mắt à!”
Người phụ nữ kia oán trách nhìn tối, Sau đó, tôi và người phụ nữ này đồng thời bị dọa sợ ngây người.
% “Là cô?!” Bọn tôi trăm miệng một lời.
Người phụ nữ này chính là người đã bố trí trận Âm Nhân ở ngã tư đường!
“Thật sự là oan gia ngõ hẹp, xúi quẩy, lại ở đây gặp phải cô!” Người phụ nữ lạnh lẽo nói.
Tôi nhíu nhíu mày, tôi nhớ lúc trước khi con mắt của tôi còn có thế nhìn thấy quỷ, phía sau lưng người phụ nữ này hình như còn cống theo một nữ quỷ tóc dài, nhưng bây giờ tôi không còn khả năng nhìn thấy quỷ nữa, cho nên trọng vô thứclùi vê phía sau hai bước, người phụ nữ kia lại cho rằng hành động của tôi là đo tôi đã nhìn thấy được cái gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, xông lên nắm chặt cổ áo của tôi, thấp giọng rống to: “Cô thấy được cái gì rồi!”
“Tôi không thấy cái gì cả” Tôi thành thật trả lời cô ta.
“Đáng chết! Cô có biết là nhà chúng tôi đã liên tục chết ba người rồi hay không;con gái tôi cũng sốt cao không giảm, nếu còn tiếØ,tục như vậy nhà chúng tôi sẽ chết hết! Sao cô lại có:thể nhãn tâm như vậy, thấy chết không cứu!”
“Thật sự tôi không nhìn thấy gì cả” Tôi rất thành thật nói.
“Gô!” Sắc mặt của người phụ nữ biến thành xanh trắng, hận không thể cởi giày đánh chết tôi, nhưng một giây sau, cô ta lại khóc ầm lên: “Đại sư, cầu xin ngài rủ lòng từ bi cứu mạng cả nhà tôi đi mà, không cứu tôi cũng được, mau cứu con gái nhỏ của tôi đi, nó thật:sự sắp không chống được rồi, xin cô…”
Nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của cô ấy, tôi cũng có chút không đành lòng, nhưng bây giờ tôi đã không còn-nhìn thấy quỷ nữa rồi, tôi thật sự muốn giúp nhứng không có cách nào giúp được cô ấy, lúc trước khi tôi còn nhìn thấy quỷ tôi nói với cô ấy thì cô ấy lại khống tin, con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ, lúc tôi nói tôi có thể nhìn thấy quỷ thì tất cả mọi người: đều nói tôi bị điên, có bệnh tâm thần, bây giờ tôi nói tôi không còn nhìn thấy quỷ nữa, thì lại nói tôi’ác độc, tim làm bằng sắt đá thấy chết không cứu.
Cũng may Tống Tử Thanh và,Si Mị chạy đến kịp, kéo tôi và người phụ nữ kia rá,vì Tống Tử Thanh và Si Mị có thể nhìn thấy quỷ¿cho nên khi tôi thấy bọn họ nhìn chăm chằm phía saú:lưng người phụ nữ và đứa bé trong ngực cô ta, thì tôi liên biết trên người của người phụ nữ này khẳng định có quỷ.
Tống Tử Thanh ở bên tai người phụ nữ nói hai câu gì đó, cảm xúc của người phụ nữ tạm thời ổn định lại một chút, anh ấy dẫn theo người phụ nữ xuyên qua đám đông đến một nơi không có người, Sỉ Mị cúi người xuống nói nhỏ với tôi: “Sau lưng của người phụ nữ kia chỉ có một con nữ quỷ tóc dài, đứa bé trong ngực của cô ta đã chết rồi, là một con quỷ trẻem bám vào coït của cô ta, Tống Tử Thanh đi xử lý rồi, chúng ta đi tới phía trước thăm lão trụ trì đi”
“Phía bên Tổng Tử Thanh sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ” Tôi nhìn sang phương hướng mà Tống Tử Thanh vừa đi;|o lắng hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cũng có phải là lệ quỷ hay hung quỷ gì mà sợ, sẽ không đến mức Tống Tử Thanh bị thướng đứng dậy không nổi, cô lo lăng cho anh ta như vậylàm gì, thích anh ta àt”
“Si Mị xem anh ăn nói kìa!” Tôi đánh một cái vào eo của Sỉ Mị, Si Mị đau đớn nhe Tăng trợn mắt lấy tay che eo của mình, tôi trừng măthhìn anh: “Tôi nói cho anh biết, quan hệ giữa tôi và Tống Tử Thanh là hữu nghị cách mạng, thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn nữa, anh còn dám nói lung tung là tôi đánh anh đấy!”
Sỉ Mị cười phá lên: “Một cô gái cao đến eo tôi, lại mạnh miệng nói muốn đánh tôi, coi như tôi đứng yên để cô đánh cô cũng không với tới tôi”
“Vậy sao?” Tôi nhíu nhíu mày, sau đó dồn sức năm lấy một khối thịt bụng mềm của anh ta.
Sỉ Mị đau lớn kêu như tiếng lợn sắp bị mổ, hai chân mềm nhũn quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ: “Bà nội cửa tôi ơi tôi sai rôi, buông tay.”
“Hừi” Lúc năy,tôi mới buông lỏng tay ra: “Xem anh đắc ý kìa!”
“Vâng vâng vâng; cô là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, vóc dáng tốt nhất, lương thiện nhất” Si Mị một tay che lấy eo một tay chỉ vào khóe mắt mình: “Cô xem đi, có thấy tôi khớce không? Sao cô ra tay lại không biết nặng nhẹ như vậy?”
Tôi lườm anh một cái, đi vêphía trước.
Rất nhanh Sỉ Mị liền đuổi theo¿ ở bên cạnh tôi nói: “Bây giờ con mắt của cô đã không nhìn thấy cái gì rồi còn chạy nhanh như vậy làm-g8ì? Cô có biết chung quanh này có bao nhiêu quỷ không”
“Anh đừng dọa tôi! Tôi không sợ đâu!” Tôi trống mắt lên trừng anh ta.
“Sao tôi phải dọa cô, này để tôi nói cho cô biết, trên thân trụ trì kia bị một con quỷ cao to có khuôn mặt ghê rợn chết đói ám, lại xem bên cạnh chúng †a, còn có bên trái đám quỷ đang chen chúc bên người bà già kia…
“A a a!” Đây chính là cảm giác khó chịu do không nhìn thấy quỷ mà tối đã nói!
Đám người đều dừng lại ở dưới bậc thang đại điện, nghe vị trụ trì đang ngồi trên đệm tròn niệm kinh phật tụng mõ, không ít người cũng niệm theo ông, thậm trí còn có không ít người quỳ xuống bắt đầu dập đầu, tôi và Si Mị đứng ở giữa điện chờ Tống Tử Thanh trở về/bây giờ tôi không có khả năng nhìn thấy quỷ nữa/cảm giác này rất không quen, không khỏi có chút nôn nóng bất an, liên tiếp mấy lần nhìn về phía Tống Tử Thanh rời đi.
“Đừng sợ” Si Mi mở miệng nói: “Mặc dù tôi bị thương rất nặng, nhưng bây giờ đối diện với mấy con quỷ này, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Bây giờ cảm giác của tôi đối với Si Mị rất phức tạp, một phương diện anh ta giết Lão Qúỷ có thù không đội trời chung với tôi, nhưng ở một phương diện khác, anh ta cùng tôi xuống Minh giới náo loạn pháp trường, cùng nhau chống lại Minh Vương, thậm chí còn cứu tôi mấy lần, phân lớn vết thương trên người anh ta đều vì cứu tôi mà có, phần ân tình cũng như nghĩa khí này tôi không thể coi như không biết: Nửa hận nửa cảm kích, thật là nhức đầu mà.
Trụ trì niệm xong kinh văn, tín đồ đều quỳ xuống dập đầu, duy chỉ có tôi và Si Mị không quỳ, trụ trì nhìn về phía chúng tôi nói: “Hai vị thí chủ, chẳng lẽ còn thắc mắc gì hay sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...