Tôi không bị mù…
Tôi đột nhiên sụp đổ: “Sớm biết như vậy, thì lấy quỷ nhãn đừa cho Ác Ma Vương là được rồi, tại sao phải hy sinh nhiều người íthư vậy chứ”
“Cô có biết quỷ nhãn không còn, có ý nghĩa là gì không?” Tân Tiệu nói.
Tôi sửng sốt: “Cónghĩa là… gì?”
“Có nghĩa là bây diỡ cô không khác gì người bình thường” Tần Tiêu lộ ra vẻ đáng thương.
Với người bình thường.:¿ Không có gì khác biệt sao?
Tôi cũng không thể quay lại trong thời gian ngắn.
“Azz, có lẽ trong số mệnh của cô phải trải qua những thứ này” Tần Tiêu thở dài, đem eung gác trên lưng: “Đã đến lúc xuất phát, Ác Ma Vương rời đi, tôi cũng nên hoàn thành sứ mệnh của mình”
Tống Tử Thanh và Thúy Hoa đỡ tôi dậy, Si Mị ngược lại muổn đến đố tôi, nhưng chính anh ta còn lo chưa xong, trên lồng ngực tất cả đều là mắt đầu lâu, cơ hồ không có cách nào vận công rồi, anh ta còn phải dựa vào bỉnh lính còn sống sót dìu đi.
Ngoại trừ mấy người chúng tôi ra, binh lính còn sống sót từ gần trăm người ban đầu, hiện tại chỉ còn lại vài người, vác lên cáng cứu thương chở xác Cẩu Đản, dìu Si Mị, chúng tôi đỡ nhau đi qua con đường dài này: Con mắt tôi/ngoại trừ có chút đau đớn và không ngừng chảy nước mắt ra, cũng không có triệu chứng nhìn khổng rõ các thứ.
Hơn nữa dù có gọï“như thế nào hình nhân màu đỏ cũng không có phản ứng, có phải hình nhân màu đỏ lần này bị thương cũng rất nặng không,, cho nên mới mất liên kết với tinh thân của mình?
Gần đến truyền tống trận, chúng tôi lần thứ hai đứng lên, Tân Tiêu kích hoạt truyện tống trận.
Từ Minh Giới không thể trực tiếp trở về thế giới loài người được, chỉ có thể đến Địa Phủ trước.
Tần Tiêu truyền tống trận đưa chúng tôi đến cửa vào Địa Phủ.
“Được tội, tôi chỉ đưa các người đến đây thôi, con đường sau này, các người tự xử đi” Tân Tiêu nói xong phất phất tay, áo choàng bạc trăng treo trong gió phiêu vũ, xoay người, đi vào truyền tống trận.
“Cám ơn, tạm biệt” Tôi miễn cưỡng giơ tay chào tạm biệt Tân Tiêu.
Tần Tiêu gật đầu, biến mất trong truyền tống trận.
“Các người là…Cô Đồng!” Phía sau truyền đến tiếng la hét kích’động.
Tôi quay đầu lại; là một quỷ sai, sau khi nhìn thấy Thúy Hoa liền hòan hô một tiếng: “Tôi lập tức đi nói cho Diêm Vương đại nhân! Cô đã mang Thúy Hoa trở về rồi!”
Thế nhưng, lại không mang Cẩu Đản về…
Tinh lực của mấy người chúng tôi cũng sắp cạn kiệt, nhao nhao ngồi xuống đất, Si Mị dứt khoát nằm xuống, ngủ mất.
Rất nhanh Địa Phủ liên bị nổ tung; Diêm vương kéo quần áo sát dưới đất cồng kềnh chạy tới dưới sự dìu dắt của mấy phán quan: “Cô bé này, bổn vương cuối cùng cũng chờ được cô về! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô lại bị thương nặng như vậy?Người đâu, mau gọi bác sĩ đi!”
Tấp nập mấy chục người đã chạy đi gọi bác sĩ.
Trở lại Địa Phủ, cũng có nghĩa là chúng tôi hoàn toàn an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt ngã xuống đất.
“Diêm vương!” Thúy Hoa nhào vào lòng Diêm Vương, đau đớn khóc.
“Chuyện gì vậy Tiểu Thúy:Hoa? Tiểu Cẩu Đản đâu? Sao tôi không thấy anh ta?” Diêm Vương hỏi.
Trái tim tôi đang đau đớn.
“Cẩu Đản anh tấ
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...