Cho dù tất cả mọi người đều bị thương nặng, nhưng vì sống sót, vì người bên cạnh, chúng tôi vẫn căn răng chống đỡ mình; nặn ra tỉnh lực cuối cùng, đối mặt với Ác Ma Vương cường đại.
“Một lờikhông hợp liền khai chiến, các bạn nhỏ, chuyện nảy thật sự tốt sao?” Ác Ma Vương nhìn chúng tôi như một trò đùa.
“Mặc kệ thôi!” Tần Tiêu nói: “Muốn đánh thì đánh đi!”
Bốn người chúng tối tấn công cùng một lúc..
Mũi tên của Tần Tiêu bắn về phía Ác Ma Vương, trên mũi tên mang theo ánh sáng màu bạc, cắt qua chân trời, không khí theo đó mà run chuyển, theo với là mũi tên của ©ô ấy, pháp chú của Tống Tử Thanh và Si Mị cũng bay ra ngoài.
Lúc trước ở Minh Giới Vương Thành, sau khi tôi dung hợp với hình nhân màu đỏ sau lưng liền xuất hiện đôi cánh, lúc này bởi vì tỉnh lực vô cùng không đủ, chỉ xuất hiện một nửa cánh, hình nhân màu đỏ nói chỉ có thể dùng hết toàn lực công kích một lần, chỉ có thể đánh cuộc lần này.
Tôi gật đầu, hai tay cầm kiếm, hình nhân màu đỏ nâng tốc độ nửa cánh lên cao nhất có thể, trong nháy mắt tôi từ trên mặt đất phóng về phía Ác Ma Vương.
Đây là công kích mạnh nhất mà bây giờ chúng †ôi có được, những mũi tên và phép thuật dày đặt áp đảo mang theo hình nhân màu đỏ, hướng về phía Ác Ma Vương.
Thế nhưng, Ác Ma Vương chỉ lười biếng nghiêng người, trước người hắn ta xuất hiện một thứ như bóng đen, vĩnó ngăn cản pháp chú, tôi vung kiếm chém vào tfong bóng tối, nhưng một giây sau tôi liền bay ngược ra, hung hăng đập xuống đất, a một tiếng phun ra một ngụm máu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Cô nhóc!” Tống Tử Thanh ở:bên kia hô to: “Đừng qua đây, con quái vật này dường như có khả năng phản tác dụng lại!”
Phản tác dụng lại?
“Cô dùng bao nhiêu pháp lực công kích nó, nó cũng sẽ trả lại cô bao nhiêu pháp lực, cô xeml”
Tống Tử Thanh lại nói.
Tôi miễn cưỡng nhìn về phía bọn họ, ở bên Tống Tử Thanh bọn họ, pháp chú lúc nảy công kích Ác Ma Vương hiện tại toàn bộ đều công kích trở lại bọn họ, còn có mũi tên của Tần Tiêu cũng vậy, bắn chết mấy binh sĩ.
Đây có phải là phản tác dụng là không? Làm thế nào để đánh bại lại hắn ta đây chứ?
“Chống đỡ không nổi rồi”’Sau khi hình nhân màu đỏ nói x6ùg, nửa cánh máu sau lưng tôi biến mất.
Chúng tôi vận hết tất cả sức lực còn lại vào lần công kích này, lại kiông nghĩ tới, lần này công kích mãnh liệt này lại công kích trở lại trên người chúng tôi, pháp chú của Tống Tử Thanh rất mạnh, không ít binh lính chết dưới pháp-chú của Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh chỉ có thể miễn cưỡng mở một cái lá chăn lục mang tinh quang, bảo vệ Tần Tiêu và Si Mi.
Chết tiệt thật! Chuyện này nên phải làm sao đây?
“Đồ ngốc cẩn thận!” Si Mị đột nhiêr kêu to.
Tôi sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu tìm kiếm tên Ác Ma Vương.
Nó đâu?
Vốn Ác Ma Vương vẫn bay trên không trung, nhưng bây giờ lại biến mất!
“Cô bé, đôi mắt của ta, thì ra là ở trên người của cô sao.” Thanh âmu mị tự sau lưng vang lên.
Tôi lập tức quay đầu lại.
Mặt của›Ác Ma Vương thiếu chút nữa dán lên mặt tôi, tôi kinh hãi vội vàng lưi về phía sau hai bước, hắn ta lạt:duõi tay ra, bóp cổ tôi.
“Cô nhóc!” Tống Tử Thanh khống quan tâm đến việc tấn công bƒ/phản tác dụng lại cái gì nữa, thi triển pháp thuật tấñ.công qua.
Ác Ma Vương vung tấy lên, pháp thuật lại một lần nữa bị đánh bay, Ác Ma Vương bóp cổ tôi đem tôi bay lên không trung.
“Á..” Tôi năm lấy bàn tay bớp.trên cổ, mặt dân dần thiếu oxy, hai chân dùng sức trừng mắt.
“Đôi mắt đỏ này là của ta, đồ ăñ:trộm nhà cô.”
Nó nhìn chăm chăm vào mắt tôi và nói.
“Không phải tôi trộm!” Tôi khó khăn nói.
Tống Tử Thanh, Si Mị, Tần Tiêu lại công kích lần nữa.
“Thật phiền” Sau khi Ác Ma Vương nói xong, trong thân thể bành trướng ra một cái bóng hình lưới khổng lồ, chớp mắt tốc độ giống như viên đạn đánh về phía bọn Tống Tử Thanh.
Âm ầm!
Mặt đất phát ra tiếng động lớn, kết giới trong suốt được xây dựng bởi các nhà tư pháp bị hủy hoại, lưới bớng tối đã làm cho Tống Tử Thanh, Sỉ mị, Tần Tiêu bmắc kẹt bên trong, trong lưới vươn ra rất nhiều thứ giống như râu ria, chọc vào thân thể của bọn Tống Tử Thanh, Si Mị, Tần Tiêu thân thể.
; “Đừng mà!” Tôi chí“có thể trơ mắt nhìn máu bắn tung tóe khắp lưới, lại bất lực.
“Ánh mắt của cô, là củá*a” Ác Ma Vương nói, bàn tay kia kéo dài về phía đối mắt của tôi.
“Mi định làm gì!” Tôi rống tối sợ hãi trợn to hai mắt, nhìn bóng dáng tay của nó trọng đôi mắt tôi càng ngày càng gần, sau đó ngón táy nó móc vào trong mắt tôi.
“AI” Chưa bao giờ đau đớn như vậy, tôi ngửa mặt lên trời kêu to, ánh mắt cái gì cũng không nhìn thấy, tôi có thể cảm giác được ngón tay của Ác Ma Vương đang móc mắt tôi ra, trong thân thể tựa hồ có thứ gì đó cũng bị kéo ra ngoài.
“Không thể để cho nó lấy đi đôi mắt của cô!”
Hình nhân màu đỏ trong trái tim tôi vội vàng kêu lên: “Nếu nó lấy đi đôi mắt của cô, cô sẽ không còn bất cứ công lực nào cải”
Tôi cũng không muốn bị móc mù mắt đâu, nhưng bây giờ tôi, có thể ngăn chặn được hắn ta sao?
Ngón tay Ác-Ma Vương rời khỏi mắt tôi, ném tôi xuống, tôi nặng nề rơi xuống, đập xuống đất, vừa ho ra máu vừa che mắt lại, đau đến mức lăn trên mặt đất.
“Quỷ nhãn bảo bối của ta rốt cục đã trở lại, ta nhớ mi muốn chết đi đượế‹:,”
Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy giọng nói của Ác Ma Vương dần dần nhỏ dần.
Sau đó, tôi hôn mê.
Mắt tôi…
“Cô nhóec,cô nhóc!”
“Đồ ngốc, cô đừng dọa chúng tôi!”
“Cô Đồng, xin cô mau tỉnh lại đi”
Tôi nghe được tiếng của Tống Tử Thanh, Si Mị, Thúy Hoa.
Dần dần có ý thức, cơn đau đớn tột cùng này vơi đi không ít.
“Hình nhân màu đỏ, có sao không?” Tôi không thể nói bất cứ;điều gì, trước tiên tôi gọi hình nhân màu đỏ trong tifn.
Tuy nhiên, khống có động tĩnh gì cả.
“Hình nhân màu đỏ?” Tôi lại gọi, nhưng vẫn không có động tĩnh, tựanhư hình nhân màu đỏ, đã không còn trong thân thể tội nữa.
Đầu đau quá, thân thể cũng đau.
Đúng rồi, còn có cả mắt tối!
Tôi vô thức giơ tay lên để chạm vào mắt.
Sao còn có thể chạm được vào tròng mắt đây này? Không phải là nó đã bị Ác Ma Vương móc ra rồi sao?
“Cô nhóc, cô làm sao vậy, đừng dọa chúng tôi nha!” Tiếng của Tống Tử Thanh lại vang lên.
Không phải lọ bị xúc tu chọc thành nhím rồi sao?
Còn sống hả?
Trận chiến đã kết thúc chưa?
Tất cả chúng tôi vẫn còn sống chứ?
Tôi cố gắng động mí mắt, ánh mắt mở ra một khe hở, vốn đấ`chuẩn bị tốt biến thành người mù, lại không nghĩ tới; tôi vậy mà vẫn còn có thể nhìn thấy!
Tống Tử Thanh, Si Mị, Thúy Hoa vây quanh bên cạnh tôi, tôi thấy rõ ràng mặt của bọn họ, mỗi một đường nét đều có thể nhĩn rõ ràng, quần áo trên người Tống Tử Thanh và Sĩ Mị đều là máu, trên mặt, trên cánh tay, trên ngực đều có lỗ thủng lớn nhỏ, ngoài da còn đang chảy máu, miễn cưỡng chỉ có thể dùng băng cầm lại một chút.
Chuyện gì đang xảy ra, “Quỷ nhãn của cô bị Ác Ma Vương lấy đi, Ác Ma Vương mới buông tha cho chúng ta” Tân Tiêu cũng xuất hiện trong tâm mắt của tôi.
Qủy nhấn bị lấy đi, nhưng tôi… Làm thế nào tôi còn có thể nhìn thấy?
Tôi giơ hai tay lên trước mắt mình, đụng đến vết thương trên vai trái, đau đớn rít lên một tiếng, nhưng từng ngón tay.vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng!
“Qủy nhấn chỉ là bao quanh bên ngoài mắt cô, con ngươi bình thường của mắt vẫn còn, cô không có mù” Tân Tiêu nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...