Một người đang khổ sở chờ đợi nơi Địa Ngục, một người đang là du hồn cô độc chốn nhân gian.
Chẳng trách Tế Công nói ông ấy cũng là người trần mắt thịt, không qua được ải tình.
Thừa dịp quỷ sai đang nói:chuyện với Mặt Ngựa, tôi vội đhạy qua.
Đi về phía trước chính là Đài Vọng Hương.
Muốn đến đài Vọng Hương phải đi qua qua chỗ Mạnh Bà, uống chén canh Mạnh Bà, quên đi chuyện kiếp này.
5 Tôi không thể uống, tốï’bắt buộc phải nghĩ biện pháp để chạy qua đó.
Tôi đi theo đàn quỷ lên bậc thang.
Cầu có ba tầng.
Hồn quỷ của người lương thiện có thể an toàn đi lên tâng cao nhất của cầu, iồn của người nửa thiện nửa ác thì đi tâng giữa.
Còn người ác độc thì đi tầng dưới cùng, cứ đi mãi đĩ mãi sẽ bị sóng lớn ngập đầu cuốn đi hết, sau khi sóng rút đi hồn quỷ của người ác cũng biến mất theo sóng.
Tôi đi lên tâng trên cùng, đi đến đỉnh cầu Nại Hà, từ trên cầu nhìn xuống, cầu Nại Hà cao mấy ngàn trượng, mây mù bao quanh.
Chờ đợi kiếp sau là cái gì không ai có thể biết trước.
Đài Vọng Hương ở ngay bên cạnh, có một bà cụ còng lưng luôn nở nụ cười tươi trên mặt, bưng một chén canh.
Hồn quỷ nhận canh của bà, bà cụ luôn miệng nhắc nhở: “Uống canh Mạnh Bà, quên đi chuyện gủa kiếp này.
Dù có bao nhiêu yêu hận tình thù đi chăng nữa cuối cùng cũng tan biến như mây khói thoảng qua.
Nếu kiếp sau được làm người, nhớ làm nhiều việc thiện, ác giả ác báo, làm việc ác sẽ phải xuống địa ngục.
Chúng sinh đều phải rơi vào luân hồi” – Giọt nước mắt của hồn quỷ rơi vào chén canh Mạnh Bà, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống hết canh Mạnh Bà, lại tiếp túc đi đến chân cầu bên kia.
ƒ Ở chỗ Mạnh Bà có hai sai dịch đứng canh giữ, đợi hồn quỷ uống canh xong mới cho qua.
Vì vậy đường đang ùn tắc, không thể nào Xông qua bên kia được.
Đã đến lượt tôi, hồn quỷ phía:sau cứ xô đẩy, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nhắm mắt bất chấp bước lên.
Bộ dạng Mạnh Bà vô cùng xấu xí, trên miệng nở nụ cười tươi rói.
Từng nếp nhăn trên mặt nhăn nhúm như vỏ cầy sần sùi, bà dùng muôi bên cạnh, múc một muôi chất lỏng đục ngầu vào chén đưa cho tôi: “Cô gái à, uống hết đi rồi đầu thai vào chỗ tốt.
Kiếp sau cố gắng sống lâu hơn.”
Tôi cúi đầu nhìn chén canh trên tay, chất lỏng trong chén không ngừng nổi bọt khí bốc hơi nghỉ ngút, có hơi -ghê ghê.
Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Bà: “Mạnh Bà, tôi có thể không uống nó được không?”
“Đương nhiến là không rồi.
Uống nhanh lên đi, phía sau còn có rất nhiều người đang chờ kìa.”
Tôi nghĩ một chút lại hỏi: “Nếu hồn quỷ uống chén canh này xong thÌ sẽ thế nào ạ?”
Mạnh Bà ngừng động tác trên tay, nhìn tôi nói: “Cô gái à, chén canh này chỉ có thể làm cho người ta quên mất chuyện của kiếp này, đi đầu thai một lần nữa, không có tác dụng gì khác đâu”
Làm sao bây giờ?
Chén canh trong tay tựa như chén thuốc độc.
Muốn thoát khỏi nơi này nhất định phải-hướng sự chú ý của sai dịch ra chỗ khác, còn phải nghĩ cách tạo sơ hở để chạy trốn.
Thời gian quá gấp rút, mặc kệ đi, cượe-một lần xem sao.
“Mạnh Bà, canh này có vấn đề” Tôi cố ý nói lớn: “Bà cho tôi uống cái gì thế?”
Các hồn quỷ phía sau bị âm thanh của tôi thu hút sự chú ý, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn về bên này, tôi lại nói: “Mạnh Bà à, đây là bà không làm tròn nhiệm vụ nhé.
Thứ bà cho tôi uống vốn dĩ không phải canh Mạnh Bà.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ tất cả mọi chuyện của tôi: Đàn quỷ xôn xao một góc, rất nhiều lời xì xâm to nhỏ, Mạnh Bằyội vàng nói với tôi: “Một cô nhóc như cô sao lại có thể ngậm máu phun người như thế hả! Tất cả chén @anh tôi đưa cho mọi người đều giống nhau, sao lại có chuyện đưa cho cô một chén khác được chứ”
Hai sai dịch canh giữ ở cầu nghe thấy động tĩnh bên này liền đi qua xem.
Quá tốt rồi, bọn họ quả thật đã bị lừa!
“Có chuyện gì thế?” Sai dịch đi-đến trước mặt tôi và Mạnh Bà, một trong số đó hởï-Mạnh Bà.
Không đợi Mạnh Bà có cơ hội mởời, tôi liền giành nói trước: “Sai dịch đại nhân, chén canh Mạnh Bà cho tôi uống này có vấn đề, hai người nhìn xem.”
“Canh có vấn đề?” Hai sai dịch đồng thời nhìn chén canh tôi đứa tới.
Trong lòng tôi thâm đếm.
Một, hai, ba… Đúng lúc sai dịch đến gần sát chén canh trên tay, tôi bèn hất mạnh cái chén về phía họ.
Bọn hợ kêu lên một tiếng, tay bụm lấy mắt.
Nhân cơ hội này, tôi vội vã chạy qua bọn họ hướng về lối ra trên cầu.
“Cô gái kia, đau quay lại” Mạnh Bà ở phía sau hét lớn với tôi: ‘Phía-trước không xa chính là điện Diêm Vương, cô không trốn thoát được đâu”
Mặc kệ là điện Diên Vương hay điện Tu La, dù sao tôi cũng nhất quyết không uống canh Mạnh Bà đâu.
Đi hết cầu vòm là đến một khoảng đất trống bằng phẳng.
Có hồn quỷ, có sai địch, có sai dịch dẫn hồn quỷ đi đầu thai, cũng có quỷ sai đang làm việc.
Tôi không dám đi theo đường ***, may sao tìm được một lối đi nhỏ ở bên cạnh, liền vội vàng chạy theo đó đi vào.
Địa Phủ không có ánh mặt trời, nhưng có ánh đèn cũng được coi là chiếu sáng.
Đường mòn thông suốt nhưng rất âm u, cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả một sai dịch cũng không thấy đâu.
Tôi đã chạy được một lúc rồi mà không có sai dịch nào đuổi theo bắt tôi lại.
Lúc trước ở trong bệnh viện gặp được Cách Bích Lão Vương tôi còn không tin ông ta chạy từ Địa Phủ ra ngoài, hiện tại thật sự đã tin rồi.
Phía trước xuất hiện một tòa nhà mang đậm hương vị cổ xưa với lối kiến trúc cổ kính.
Tôi qua đi qua đó, vịn vách tường ghé mät.
nhìn trộm vào bên trong.
“Được ăn no nẽ+thật là thoải mái quá đi” Phía sau bỗng có tiếng cửa:một người đàn ông.
Tôi bị dọa sợ chết khiếp, nhảy dựng lên, lập tức xoay người dựa vào tường: “ÁI” Người đối diện cũng bị dọa sợ hét lên một tiếng: “Cô là ai thế?”
Ông ta là một người bụng phệ mập mạp, trên người mặc áo lụa sa tanh, hai tay ðm bụng.
Trên mặt có nhiều vết sẹo, đầu thì to mà đội một cái mũ khá nhỏ, nhìn có vẻ giống Phật Di Lặc.
“Cô… cô là ai?” Cảm giác rất giống người làm quan, quañ.ở Địa Phủ à?
“Aiyo, cô làm tôi sợ muốn chết.’ Ông chú béo võ võ ngực: “Hấp ta hấp tấp, chỗ nào cũng xông vào loạn cả lên, cô là quỷ sai phụ trách cái gì thế?
Lại dám chạy đến cả chỗ của tôi thế này”
Tôi không dám nói:nhiều, chỉ trừng mắt nhìn từng hành động của ông ta.
“Trông đáng yêu thế nảy, chết đi đúng thật là đáng tiếc, Hạiz.” Ông chú béo lắc đầu, nhìn có vẻ rất hiền hòa thân thiện.
“Ông rốt cuộ€’là ai? ” Tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Tôi á?” Ông ta chỈvào bản thân: “Tôi là Diêm Vương” Š “Nà ní? Diêm Vương?!2Ông chú béo hiền hòa dễ gần này chính là Diêm Vữơng á?
“Đúng vậy, hàng thật giá thật luôn.
Thế nào, có phải vô cùng đẹp trai xuất sắc kông?” Ông chú béo nói xong còn vuốt tóc một cái: Đối với trường hợp này tôi chỉ có thể nói, giữa Địa Phủ trong tưởng tượng của tôi và Địa Phủ thực tế, khác nhau hơi nhiều một chút.
“Nếu đã đến đây rồi, nhìn cô chết sớm như vậy khá là đáng thương, tôi đành dẫn cô đi thăm quan phòng ngủ của tôi một chút xem thế nào”
Tôi không có chút hứng thú nào về việc đi thăm phòng ngủ của Diêm Vương.
Nhưng không đợi tôi từ chối, ông chú béo đã tóm lấy tôi lôi vào phòng.
Thời gian chỉ có bốn tiếng đồng hồ, rõ ràng vô cùng gấp rút ÿội vàng, nhưng tồi hiện tại lại bị Diêm Vương túm đi nghe ông ta giới thiệu về cách bố trí của căn phòng.
Ống ta chỉ vào chiếc giường nói: “Có nhìn thấy viên cñâu ở đầu giường kia không?”
Tôi không vui vẻ giínhìn theo hướng ông ta vừa nói.
Đầu giường dùng một sợi giống tia laze màu xanh lục để buộc một vật tròn trên đó, rõ ràng là con mắt.
Lễ nào đây là vật mà Cách-Bích Lão Vương từng nói với tôi, lúc đi qua phòng ngủ của Diêm Vương, đã giấu Võng Lưỡng phongấn châu ở đây, dùng con mắt của con quỷ khác thay.thế vào phong ấn châu? E Diêm Vương vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Đây là Võng Lưỡng phong ấn châu.
Tôi lấy từ chỗ Thao Thiết vương của Minh Giới mang về, là bảo bối nghìn năm lưu lại đó.
Có phải rất đẹp hay.
không?”
Đến giờ mà Diêm Vương cũng không phát hiện viên châu đã bị đánh tráo, thật sự không thể không nói cung phản xạ của Minh Vương có hơi…
“Cô có biết Minh Giới ở đâu không?” Diêm Vương bỗng›nhiên hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...