Nghe thấy thanh âm, tôi liền ngẩng đầu lên.
Ở trên cành cây cao, có một người đàn ông đang ngồi đựa vào thân cây, đi giày rách, quần áo cũng bị thủng rất nhiều lõ, lộ đến tận ngực, trên cổ đeo một chuỗï“hạt Phật châu lớn, kéo dài tới tận ngực, đầu đội chiếc mũ bị rách, tay trái cầm quạt, chiếc quạt cũng bị rách không ít, khi:cười còn lộ 2 khoảng trống chỗ răng nanh: “Tôi xin lõi, thật sự xin lỗi, thật không ngờ bầu rượu của bần tăng lại rơi ở trên đầu của cô.”
Tôi không thể tin được,dụi dụi hai mắt, tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn đến bâu rượu có hình hồ lô, tôi nhặt bầu rượu lên, rồi lại tiếp tực:dụi mắt, ngạc nhiên đến mức hét ra tiếng: “Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy?! Tôi không nhìn nhầm phải khống? Ông là..”
“Ha ha ha” Người đàn ông cười lớn rồi nhảy một cách nhẹ nhàng từ trên cây xuống, lấy bầu rượu ở trong tay của mình rồi uống một ngụm từ trong bầu rượu, rồi thâm nói trong lòng “rượu ngon”: “Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ giữ †rong tâm.”
“Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ giữ trong tâm..” Tôi khẽ thì thâm đọc theo, thậm chí còn có thể nói ra câu tiếp theo của anh ta: “Người đời nếu học ta, như thể tiến vào/con đường ma đạo”
“Lời tiếp thật là tốt, mắt nhìn của cô gái đúng là tốt, có thể nhận ra bần tăng là ai” Người đàn ông cười “Đương nhiến là tôi có thể nhận ra được” Tôi cũng không biết nên nói gì thêm nữa, hình tượng của người đàn ông trước mắt này với tượng phật được thờ phụng ở sảnh trước giống nhau như đúc, dường như còn có phần đẹp trai hơn nhiều so với bức tượng phật ngoài kia,lại còn trẻ tuổi hơn nữa.
“Ông là vị Phật sống Tế Công”
Đúng vậy, vào ngày 13 tháng.7 năm 2016, cô từng thấy truyền thuyết này, trợ điúp người nghèo, vì dân trừ hại, trừng phạt cái ác, chính là vị Phật sống đại từ đại bi, Tế Công.
Vị Tế Công này, tuy ăn mặc rách nát giống như bộ phim truyền hình trên TV, tuy tạo hình giống nhau, nhưng so với diễn viên Trần Hạo Minh thì trông trẻ tuổi hơn nhiều, giống như một vị thư sinh trẻ tuổi bình thường.
“Danh xưng Phật sống thì tôi không dám nhận, thế nhưng trước đây vị sư trụ trì gọi tôi là Tế điên, pháp danh của bần tăng đúng là Tế”
Lãnh Mạch từng nói với tôi, thế giới này chỉ có địa phủ Minh Giới, chứ không hề có Thần Phật, thật ra ở trong lịch sử, vị hòa thượng Tế Công này chính là một vị cao tăng đắc đạo, bởi vì mọi người rất yêu thích ông ấy cho nên mới tôn sùng, tôn xưng ông ấy là vị Phật sống.
“Thật không ngờ; phiêu bạt ở đây đã mấy trăm năm mà còn có thể gặp người nhận ra tôi, bần tăng được một cô gái như cỗ nhận ra thì đúng là vinh hạnh” Tế Công nói xong thì lại ngửa đầu uống thêm vài ngụm rượu nữa.
“Tôi mới là người may mắñ;sống cả cuộc đời lại có vinh hạnh được nhìn thấy lính hồn của Tế Công trong truyền thuyết.” Cô nói một cách vội vã “ À, cô có thể gọi tôi là anh Tế hoặc là ông Đạo Tế được không, chứ đừng kêu là vị Phậtsống Tế, nghe có vẻ gượng ép quá.” Tế Công nói xong, tự ngồi khoanh chân trên bàn đá, nhấc chân giống y như trong sách đã viết, tính cách của Tế Công rất điên cuồng, đi chơi khắp thế gian.
“Đã mấy trăm năm trôi qua, sao ông vấn còn chưa đi đầu thai mà vẫn tiếp tục ở lại chùa Linh Ấn này?” Tôi hỏi với vẻ tôn kính, cũng không dám ngồi xuống, càng không dám vui đùa, đột nhiên có một ngày bạn gặp được nhân vật trong truyền thuyết mà bạn vẫn luôn sùng bái thì chắc chắn mọi người sẽ kích động giống như cô rnà thôi.
“À” Nhắc tới chuyện đầu thai, Tế Công cảm thấy có chút cô“đơn: “Ai ai cũng nói tôi đã nhìn thấu yêu hận trên thế giới này, thế nhưng thật ra không phải vậy, tôi’cũng có những băn khoăn trong lòng mãi không tiêu tan.”
Thật không ngờ, vị Phật sống Tế Công tiếng tăm lừng lấy này lại có những phiền não nơi hồng trần, cô cảm thấy vô cùng kính ngạc: “Chẳng lẽ ông vẫn còn lưu luyến chùa Linh Ấn này hay sao, cho nên ông vần chưa muốn rời đi?”
Trong sách từng nói qua, Tế Công vô cùng yêu thích ngôi chùa Linh Ấn này, chùa Lính Ấn từng gặp những trận lũ lụt và trận hỏa hoạn lớn;ehính Tế Công là người đi khắp nơi tìm thợ mộc và các vật liệu để sửa chữa ngôi chùa trở lại như xưa Thế nhưng Tế Công lại lắc đầu, nhìn về phía xa, †âầm mắt mờ ảo: “Này cô gái, cô cũng biết ở nhân gian có bảy cái khổ mà”
Bảy cái khổ ở nhân gian ư? Cô lắc đầu: “Tôi không biết”
“Phật đã nói, nhân gian có bảy cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ở cùng người mình ghét, còn yêu mà phải chia xa, cầu mà không được.
Hai cái khổ cuối cùng chính là nỗi khổ tối cao nhất ở nhân gian”
“Còn yêu mà phải chia xa, đầu mà không được… Cô thân niệm ở trong lòng, yêu đến mức sâu đậm, không thể buông tay, thế nhưng tình yêu giống như hạt cát trong tay dễ dàng bay mất, đến đêm khuya lại mơ mộtfgiấc mộng, tư vị của còn yêu mà phải chia xa nàý-đúng là “khổ”?
Còn cầu mà không được… Trên thế giới này sợ nhất chính là cầu mà không được, có 2 loại, một loại là “có được rồi lại mất”, còn:một loại khác chính là “mong muốn mà không thành”
“Tế Công… Chẳng lẽ ông Đạo Tế“cũng có 7 cái khổ này hay sao?”
Ông ấy trầm mặc trong chốc lát, sau đó liên lắc đầu, rồi thở dài: “Tôi cũng là một người bình thường thối, nên làm sao có thể thoát khỏi những chuyện trần tục này.”
Cô nhìn ông ấy, thật ra Tế Công cũng không phải là người đĩnh đạc giống như trong ấn tượng của cô, cũng không phải là một vị Phật sống quá rộng lượng “Không nói đến bần tăng nữa, còn cô thì sao, cô tới chùa Linh Ấn này, xem ra không phải chỉ để thắp hương bái Phật đâu nhỉ?” Tế Công quay sang phía cô Bởi vì ở trước mặt người mà rnình sùng bái cho nên cô không muốn nói dối: “Tôi tới nơi này là bởi “Ồ? Chỉ dẫn ư?” Tế“Công đầy vẻ hứng thú: “Có thể kể cho tôi nghe một’chút không.”
“Đương nhiên là có thểyồi” Vị Phật sống Tế Công này là người chuyện gì @ũng biết, nếu có thể được ông ấy trợ giúp thì không còn gì tốt hơn! Cô lấy chiếc hộp sắt màu đen ở trorg-ba lô ra, đặt ở trên bàn: “Ở dưới đáy hộp này có viết 3 chữ chùa Linh Ấn, tôi muốn đến đây hỏi một chút xem có ai biết về cái hộp này hay không.
Ông Đạð Tế, ông có biết về cái hộp này hay không?”
Tế Công bỏ chiếc quạt cùng với bầu rượu hồ lô ở trong tay của mình xuống, cầm chiếc hộp trong lên thưởng thức, khi thấy được 3 chữ chùa Linh Ấn thì nhíu mày: “Chiếc hộp này có hơi thở tà ác, chắc chắn trong chiếc hộp này là một vật chí tà”
Vật chí tà ư…
Liệu có phải là kiếm trảm thi hay không?
Nhưng không phải là tên ủy ở ngã tư đường nói đây là thanh kiếm trảm thi của âm dương sư nhà họ Tống haYsao? Vì sao kiếm trảm thi của nhà họ Tống lại là vật;ehí tà được?
“Tôi không có ấn tượng về chiếc hộp này, cô có thể đi hỏi vị sư trụ irì một chút cũng được” Tế Công nói xong, khẽ ñâng mắt nhìn cô, đồng tử thu lại, liền nhảy dựng lên đựa tay về phía cô khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã giật lấy chiếc dây chuyền ở trên cổ của cô Theo bản năng, cô nắm lấy-tay của ông ấy: “Ông Đạo Tế! Cái này đối với tôi fất quan trọng, xin ông đừng động vào nó.”
Tế Công cảm thấy hơi sửng sốt, liễn vội vàng buông tay: “Thật xin lỗi, là do bần tăng thất lễ rồi”
Lúc này, cô mới hoàn hồn, rồi nhanh chóng xin lỗi: “Thực xin lỗi ông Tế, vừa rồi tôi kích động quá, là do cái này, chủ yếu là do sợi dây chuyền này cứu mạng tôi cho nên tôi không thể không có nó được, nên tôi mới hơi lơ lắng, thực sự rất xin lỗi…”
“Cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này ư?” Tế Công hỏi cô “Không phải là tôi liôn đeo mà là có người khác tặng tôi” Không hiểu vì sao Tế Công lại cảm thấy hứng thú với sợi dây chuyền của cô, cô liền hỏi: “Sợi dây chuyền này…Có vấn đề gì hay sao?”
Tế Công vuốt.cằm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Vào mùa hè 19 năm về trước, ở chùa Linh Ấn lại xảy ra một trận tuyết lớn, tháng sáu mà lại có tuyết, hoặc là do quỷ hồn cóthù oán đi hại người, hoặc chính là…Chính là âm thai.
3 ngày sau, ở trước cửa chùa Linh Ấn lại xuất hiện.một cái nôi, trong nôi có một đứa trẻ, là một bé gái.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...