Sống mũi tôi cay cay, gật mạnh đầu: “Ừm, tôi sẽ đọc!”
Lãnh Mạch bước tới từ đăng sau, rồi đưa balo của tôi cho tôi: “Bọn tôi sẽ tập hợp với em ở một nơi nào đó ở Chu Phong, điều em cần làm chỉ là đến Chu Phong và dụ người của đối phương xuất hiện”
“Tôi biết rôi:’ Tôi móc hai;chiếc balo vào với nhau để đeo lên lưng: “Sắp tới giờ tàu chạy rồi, tôi đi đây”
Ba người đàn ông nhìn tôi trần trân, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lăng.
Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nhiều người quan tâm như vậy, nên cảm động đến mức suýt khóc, nhưng bây giờ không phải là lúc nên khóc, không phải sao?
Tôi bật cười sang sảng với bọn họ: “Đừng lo lắng, khoảng thời gian gần đây tôi cũng đã trưởng thành rồi, sẽ không gà mờ như lúc mới đầu nữa đâu, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, vả lại, chẳng phải mấy anh sắp xếp cho tôi gặp quỷ sai lúc tới thôn Hòa Bình à?”
Ba người đàn ông không nói gì.
Chúng tôi đứng đối diện nhau và đưa mät nhìn nhau, cảm giác bi thương khi phải chia tay thoáng chốc ập tới» Nhân viên kiểm vé ga tàu thúc giục vồn vã.
“Tôi đi đây.” Tôi vội vàng quay người đi, nếu ở lâu thêm dù chỉ một giây nữa tôi, tôi cũng sợ răng mình sẽ khóc mất.
-, Chạy tới khu kiểm vé, nhân viên bán vé cầm vé của tôi kiểm tra một hồi, bỗng nhiên, giọng nói của Dạ Minh vọng lại phía sau tôi: “Bé con, đừng sợ nhé, tin vào chúng tôi!”
Tôi quay đầu nhìn qua đó.
Một cơn gió thổi qua, ba người đàn ông vẫn đứng nguyên chỗ cũ đưa mắt nhìn theo hướng tôi, hai tay đút vào túi quầy, vóc dáng cao ráo, tóc ngắn tung bay, sơ mi lụa là, anh tuấn cuốn hút.
Chớp mặt, thời gian như ngừng trôi.
Trước năm 19 tuổi, tôi nghĩ cuộc đời của mình bi thảm như một mớ hỗn độn, chỉ có thể hèn mọn lê cơ thể mệt mỏi chán chường qua ngày.
Sau năm 19 tuổi, tôi nghĩ, tôi là người may mắn nhất thế giới.
Có thể gặp được ba người bạn thật lòng quan tâm tôi, hết lòng lo lăng cho tôi như vậy, thế gian này bỗng chẳng còn gì gian khó hiểm nguy có thể ngăn bước tôi.
“Tôi đi đây!” Tôi nhảy cẩng lên vãy vẫy tay với bọn họ.
Dạ Minh cũng vây vây tay với tôi, còn Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh thì không động đậy.
Tôi bất giác nhìn về phía Lãnh Mạch, anh ta cũng đang nhìn về phía tôi, đáy mắt dậy sóng, chất chứa muôn ngàn suy tư.
Anh ta có rất nhiều suy nghĩ mà tôi không hiểu, nhưng không sao, tôi chỉ hiểu răng, anh ta lúc này thật sư đang lo lăng cho tôi là đủ rồi.
Tôi quay người tiến vào tàu hỏa.
Giữa chúng tôi không cần bất kỳ lời lẽ ủy mị nào khác, không cần nói tạm biệt chia xa.
Bởi vì rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ được gặp lại nhau.
Tôi tìm đến giường của mình, may quá, nó năm ở tầng trên, trông khá sạch sẽ, sau khi ném balo lên trên, tôi liên ngó đầu ra cửa sổ để nhìn cảnh tượng bên ngoài, tôi đã không còn nhìn thấy Lãnh Mạch và những người khác đâu nữa, có lẽ bọn họ cũng đã rời đi rồi.
Các hành khách liên tục lên tàu, dưới giường tôi là một cô gái, đối điện giường tôi cũng là một cô gái, trùng hợp quá đi mất, chắc chăn là do Lãnh Mạch sắp xếp, cũng đúng thôi, nếu có người đàn ông khác nằm dưới giường tôi, chắc Lãnh Mạch sẽ là người đầu tiên muốn giết người.
Tôi không kìm được mà khẽ cười thành tiếng.
“Chào cô nhé” Cô gái năm dưới giường tôi chào hỏi tôi: “Tôi tên là Đường Tuyết, chúng tôi cùng ngồi chung tàu suốt 5 tiếng đấy, làm quen với nhau đi.”
Đó là một cô gái rất hoạt bát, trên mặt có vài đốm tàn nhang, tuy không xinh đẹp, nhưng cực kỳ rạng rỡ, tôi bắt bàn tay giơ ra của cô ấy: “Tôi tên là Đồng Đồng, rất vui được gặp cô.”
“Đồng Đồng? Từ lặp sao?” Đường Tuyết hỏi tôi.
“Không phải, chữ đầu là Đồng trong “đồng thoại”, chữ sau là Đồng trong “đồng tử”: *Tên nữ chính là8ð§, —2^£ãiãf9Jf, —El§7(6985, cô gái nằm dưới giường nữ chính tưởng là #58.
“Đồng trong đồng tử á, cái tên này…”
Lời Đường Tuyết còn chưa nói xong thì cô gái giường đối diện đã cướp lời trước: “Tên của cô thật đặc biệt, nghe hơi nổi da gà”
“Đừng có mà ăn nói linh tinh!” Đường Tuyết đánh cô ấy một cái, rồi quay sang cười hi hi với tôi: “Cô đừng để bụng nhé, cô ấy tên là Tiêu Tiểu Nguyệt, thích xem mấy loại sách thần bí, tính tình hơi phong kiến, nhưng cô ấy tốt lắm, cô đừng để bụng”
“Tôi không để bụng đâu” Tôi cũng cười: “Tôi cũng rất vui khi được làm quen với cô”
“Tên của cô chẳng cát lợi tí nào” Tiêu Tiểu Nguyệt nói tiếp, cô ấy đẩy đẩy chiếc gọng kính to đùng trên mặt, vuốt vuốt mái tóc ngắn, dáng vẻ quy củ trông vô cùng nghiêm túc: “Không thể đặt tên “Đồng” (đồng trong đồng tử) bừa bãi được, vả lại chữ:đầu trong tên cô còn có thêm một chữ “Đồng” (đồng trong đồng thoại), theo phong thủy ngũ căn ngũ hành mà nói..”
Tiêu Tiểu Nguyệt cúi đầu lật giở một cuốn sách da dày màu đen, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chữ “Đồng” đầu tiên cũa cô là hỏa, chữ “Đồng” thứ hai là kim, trong ngũ hành, hỏa khắc kim, tên của cô…”
Cô ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi: “Tên của cô là đại hung!”
Chiếc đèn trên đỉnh đầu bỗng dưng tóe lửa.
“Tiểu Nguyệt!” Đường Tuyết chạy sang phía đối diện ôm chầm lấy Tiêu Tiểu Nguyệt: “Cậu đừng nói linh tinh nữa được không? Làm gì có chuyện vừa mới tới đã nói tên của người ta là đại hung thết Rất bất lịch sự đấy, cậu có biết không hả?!”
“Không sao đâu, không sao đâu” Tôi xua xua tay: “Tôi không để bụng đâu”
Đại hung…
Tên của tôi vốn dĩ là đại học, từ rất lâu trước kia đã có một ông thầy phong thủy chuyên nghiệp hơïï bô ấy nói với tôi như vậy.
“Tên của cô thật sự rất xấu” Chắc Tiêu Tiểu Nguyệt cũng chỉ vì xuất phát từ lòng tốt nên đưa quyển sách dày cộp kia cho tôi: “Co xem đi, trong đó có đoạn giải thích tên của cô, tất cả đều là mấy thứ không tốt đẹp gì.”
Tôi vốn chẳng để tâm tới tên của mình, nhưng người ta cũng đã đưa rồi, nên tôi cũng đành cầm lấy đọc.
Thứ nổi bật nhất trong trang sách chính là hai chữ “đại hung” được viết băng mực đỏ.
Dưới ánh đèn, bầu không khí bỗng dưng trở nên lạnh lão.
Dưới tên viết: Tên này sẽ khiến vận mệnh của đời bạn phải chịu áp lực, không thể sống dài lâu, dễ lâm vào cảnh sinh ly tử biệt, trải qua muôn trùng khó khăn, tai ương không tốt.
Tên này chỉ rõ, có rất nhiều khó khăn đang chờ đợi bạn, nếu có tinh thần ý chí bất khuất để khắc phục nó, bạn vẫn có thể thành công lập nghiệp, chỉ sợ răng, giữa đường gặp khó khăn sẽ chùn bước hoặc gặp phải tai ương ngoài ý muốn, tạo nên nghịch cảnh “anh hùng không có đất dụng võ”, người người cảm thán muôn đời.
Tính cách của người có tên này: bướng bỉnh, không có ý chí phục tùng, thích thể hiện tài năng của mình, dựa vào lý tưởng của mình mà phấn đầu, thường ngày rất giữ lời hứa, có mỹ đức của người trưởng thành, quá chủ quan, cần phải thay đổi nhiều, sau tuổi trung niên sẽ phát triển theo hướng thành công.
Ý chí của người có tên này: ý chí vô cùng kiên định, không bị thế tục mê hoặc, nhưng thiếu tính kiên nhân, làm chuyện gì cũng rất xốc nổi, đôi khi không suy nghĩ hẳn hoi.
Phía sau còn có một tràng dài lời giải thích tên của tôi, nhưng tôi không đọc tiếp, mà mỉm cười trả lại sách cho Tiêu Tiểu Nguyệt: “Bố mẹ tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, vậy nên cái tên này đối với tôi không quan trọng lắm”
Ngay cả bọn họ cũng phớt lờ sự sống chết của tôi, chứ nói gì tới cái tên này.
“Cái tên này mang tới cho người ta cảm giác thần bí vô cùng, nhưng trông cô cũng tươi tăn lắm đấy” Tiêu Tiểu Nguyệt lại bổ sung thêm một câu.
Tôi mang tới cho người ta cảm giác u ám thần bí sao…
Tôi bất giác cười cười lắc đầu.
Từ đầu đến cuối, ba cô.
gái chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau, cô gái năm giường đối diện không nói chuyện, cứ thế năm trên giường quay lưng vào chúng tôi, màn hình điện thoại lập lòe trước mắt cô ấy, có lẽ cô ấy đang nghịch điện thoại, không muốn để ý tới chúng tôi.
Tàu hỏa đã chạy được một đoạn, Đường Tuyết và Tiêu Tiểu Nguyệt mang rất nhiều đồ ăn theo nên ngồi phía dưới ăn liên tục, bọn họ gọi tôi xuống đó ăn chung, nhưng tôi hơi chán nản, không muốn xuống lắm, nên xua xua tay từ chối.
“Đồng Đồng, cô cũng tới thôn Hòa Bình à?”
Đường Tuyết hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Hai cô cũng thế 4?”
“Nhà của Tiểu Nguyệt có chút chuyện nên bảo tôi đi về với cô ấy xem sao, cũng ở thôn Hòa Bình đấy” -“` “Tiểu Tuyết, đừng tùy tiện nói với người khác!” Tiêu Tiểu Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...