Dạ Minh đúng là một tín đồ ăn hàng chuẩn không cần chỉnh!
Đàn ông ăn hàng thì không sao, nhưng mấu chốt là…
Bày trước mặt Dạ Minh là một đống bánh nếp ngọt, bánh đường, bánh gạo ngọt, oản ngọt, đá bào, sủi cảo nhân ngọt, bánh đậu xanh, bánh trôi nấu rượu ngọt… tất cả đề là đồ ngọt!
Một người đàn ông to đừng như thế kia mà lại ăn đồ ngọt! Ngay cả tôi cũng thấy ngấy!
Dạ Minh ăn quá nhiều, trên bàn cũng bày quá nhiều đồ ăn, rất nhiều… rất rất nhiều người qua lại đều quay đầu nhìn về phía chúng tôi!
Lãnh Mạch không động vào một chút đồ ngọt nào, anh ta cắn miếng thịt nướng, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ chê bai Dạ Minh.
“Dạ Minh, sao anh thích ăn đồ ngọt thế?”
Tuy tôi cũng thích ăn, nhưng không đến nỗi thích điên cuồng như anh ta.
“Cô thì hiểu cái gì” Dạ Minh không thèm để ý đến tôi, tướng ăn như hổ vồ môi, trông chẳng khác gì một con dã thú.
“Số của cậu ta thiếu thốn tình yêu, phải ăn nhiều đồ ngọt để bồi bổ” Lãnh Mạch hờ hững nói.
Phì, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“
“Lãnh Mạch, anh cố ý nói đểu tôi! Đợi bao giờ ăn xong tôi sẽ đánh chết anh!”
“Dạ Minh” Tôi chống cằm gọi anh ta: “Ngoài ăn ra thì bình thường anh còn thích gì nữa?”
Dạ Minh nhét đầy miếng bánh gạo vào gồm, hai má căng phồng cả lên, ú a ú ớ đáp: “Đánh nhau với Lãnh Mạch”
..
Lúc trước tôi từng hỏi Lãnh Mạch thường ngày thích làm gì, câu trả lời của Lãnh Mạch cũng là đánh nhau với Dạ Minh.
Bồng dưng, tôi cảm nhận được một cách sâu sắc răng mình chính là kẻ thứ ba.
“À, Dạ Minh, dạo này anh đi đâu thế?” Lúc ăn đồ ăn, tôi thuận miệng hỏi Dạ Minh một câu.
Dạ Minh nhai nhôm nhoàm một đống thức ăn, không thèm để ý tới tôi.
“Cậu ta ấy à?” Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng: “Cả ngày ở Minh giới trông coi cây kiếm thần kia, bận tâm tới kiếm thân hơn bất cứ thứ gì, ngay cả ăn cơm cũng ngồi ngay bên cạnh kiếm thần ăn, đợi đến khi em chết, cậu ta lập tức có thể đoạt lấy kiếm thần ngay.”
“Anh nói cái gì đấy!” Dạ Minh không vui, cái đầu đang vùi vào bát cơm ngẩng phắt dậy: “Tôi không nghĩ tới chuyện sẽ làm tổn thương bé conl”.
“Thế cậu trấn giữ kiếm thân làm gì?” Lãnh Mạch thờ ơ hỏi ngược lại.
“Không cần anh quan tâm!” Dạ Minh giận dõi tiếp tục ngấu nghiến ăn.
Nhìn đi, trông tôi có giống như cái bòng đèn không cơ chứ?
Ăn được một lúc thì Lãnh Mạch đi vệ sinh.
Dạ Minh đột nhiên quấn lấy tôi: “Bé con, nghe nói mẹ tôi tới nhà Lãnh Mạch ăn cơm, cô lại còn cãi tay đôi với bà ấy nữa”
Tôi không muốn nghĩ lại chuyện bị Lãnh Mạch đánh, cánh mũi phập phồng hừ lạnh một tiếng.
“Gan cô lớn thật, mẹ tôi là Minh vương đấy, nhà họ Tống có khiên vàng hộ thân gì đó cũng không dám đắc tội với mẹ tôi, nếu Lãnh Mạch không tát cô ngay tước mặt mẹ tôi thì chắc chăn cô sẽ bị bà ấy giết chết! Đến lúc ấy không ai có thể bảo vệ cô được đâu! Chậc chậc, cô đúng là…”
Cả người tôi sững sờ.
_..
Dạ Minh không biết nói dối, vậy nên Lãnh Mạch tát tôi để cứu tôi sao?!
Cộng thêm cả những lời lẽ nửa vời của Hàn Vũ trước đó…
Sự thật không còn gì bàn cãi được nữa.
Lãnh Mạch từ đầu đến cuối chưa từng giải thích một chữ với tôi về chuyện hôm đó tại sao anh ta lại đánh tôi.
Anh ta chỉ nói rằng sau này sẽ để tôi dùng trái tim của mình để đánh giá anh ta, đánh giá tình cảm của anh ta dành cho tôi.
Anh ta… có tình cảm với tôi.
Tôi đã hiểu nhầm Lãnh Mạch.
Tôi luôn tưởng rằng Lãnh Mạch đã khiến tôi bị tổn thương sâu sắc, nhưng lại không ngờ, sự đớn đau sâu sắc đó lại là vì bảo vệ tôi.
Lãnh Mạch, anh,..
Tôi…
Sự chấn động trong lòng mãi một lúc sau vân chưa thể bình tĩnh lại được, khiến tôi ngay cả khẩu vị thèm ăn cũng chẳng có.
ỉ “Mẹ tôi thấy dạo này cô tiếp xúc với Lãnh Mạch gần gũi quá, nên có lẽ sẽ tới giết cô, cô phải tự mình cẩn thận, mẹ của tôi rất nóng tính, vả lại rất giỏi ngụy trang, cô đừng bị vẻ ngoài dịu dàng của bà ấy dụ dỗ” Dạ Minh nói.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm đó suýt bị quật chết bên bờ hồ, tôi không kìm được mà hừ lạnh một tiếng: “Mẹ của anh đúng là giỏi ngụy trang thật, và tôi cũng suýt bị mẹ anh giết thật nếu như Tống Tử Thanh không tới”
“Em nói cái gì?!” Giọng của Lãnh Mạch đột nhiên vọng lại sau lưng tôi.
Tôi giật mình thon thót, ngoảnh đầu lại nhìn, Lãnh Mạch đang nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn lửa giận: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Em nói rõ cho tôi nghel”
Khí thế ấy quá đáng sợ, mấy bàn xung quanh đều bị dọa sợ chạy té khói, tôi vội vàng kéo Lãnh Mạch ngồi xuõng bàn, sau đó kể lại chuyện xảy ra bên hồ một cách đơn giản, chứ không thêm thắt tình tiết nghiêm trọng gì khác, dẫu sao mọi chuyện cũng đã qua, bây giờ kể lại tôi cứ có cảm giác như thể mình đang viết báo cáo vậy.
ĐÃ Nói xong, Lãnh Mạch tối sâm mặt không lên tiếng, tôi cũng vì chuyện ban nấy mà nuốt không trôi, bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề, chỉ có Dạ Minh là ăn uống nhồm nhoàm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi cái thùng không đáy như Dạ Minh ăn xong, ba người chúng tôi đi dạo trên phố đi bộ một lúc, dẫu sao thể lực của tôi cũng chưa hồi phục lại hoàn toàn nên có chút mệt, Lãnh Mạch thấy vậy lập tức khoác tay tôi tống lên xe, Dạ Minh vẫn muốn ăn thêm, vả lại anh ta còn bảo bây giờ con hung quỷ kia cũng không dám xuất hiện, lát nữa anh ta sẽ về, nên không đi cùng chúng tôi.
Trên đường về nhà, Lãnh Mạch luôn trầm mặc lái xe, sắc tối u tối đến đáng sợ, tôi định nói với anh ta chuyện hiểu nhầm kia mấy lần, nhưng lời vừa đến miệng lại đành nuốt xuống.
Nếu Lãnh Mạch đã không muốn giải thích, vậy thì với tâm trạng bây giờ của anh ta, cho dù tôi nhắc tới chuyện kia cũng sẽ chẳng được lợi lộc gì.
Vả lại, ngày tháng còn đãi, sau này chắc chăn sẽ nhìn thấu được trái tim của đối phương.
Hiểu nhầm không phải lúc nào cũng cần phải giải thích, chỉ cần mình hiểu nhau là được rồi.
Vậy nên, tôi không nhắc tới chuyện đã qua nữa.
Trầm mặc suốt cả chặng đường, cuối cùng hai chúng tôi cũng về tới nhà Lãnh Mạch, anh ta đồ xe lại, tôi đang định mở cửa xe ra, thì giọng nói của anh ta bỗng dưng vang lên phía sau lưng tôi: “Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ trở thành vị vương đứng đầu, đến lúc ấy sẽ không một ai có thể động vào em được nữa”
Sẽ không một ai có thể động vào em được nữa…
Tôi quay lưng về phía anh ta, đôi môi nhoẻn miệng cười trộm, không ngoảnh đầu lại mà nói: “Ừm, bao giờ anh trở thành Minh vương thì nhất định phải để tôi trường sinh bất lão, vinh hoa phú quý hưởng cả đời đấy!”
“Đơn giản.” Anh ta đáp: “Nếu bây giờ em muốn thì tôi cũng có thể cño em”
Có đôi khi người đàn ông này chỉ thốt ra một câu nói đơn giản, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được tình ý sâu sắc.
Chẳng trách… tôi lại thích anh ta đến thế.
Tôi rất muốn, rất muốn nói với anh ta rằng: thực ra tôi không muốn gì hết, thứ tôi muốn chính là một lời hứa của anh.
Nhưng tôi có thể đợi.
Tôi nhảy xuống xe.
Thời gian còn dài, nhất định sẽ có một ngày anh có thể hiểu được tình cảm là gì, là tôi cũng có thể hiểu được anh.
Tôi đứng ngoài cửa đợi Lãnh Mạch, anh ta bước lên thêm nhà từ đẳng sau, dáng hình cao lớn bao phủ lấy cơ thể tôi, tay anh ta cầm chìa khóa, luồn qua người tôi để mở cửa.
Bị hai cánh tay của Lãnh Mạch vây quanh, hơi thở lành lạnh của người đàn ông xộc thẳng vào mũi, vừa dễ ngửi, vừa mang theo hơi thở hoóc-môn nam tính mạnh mẽ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
“Ía Vậy nên, cửa vừa mở ra tôi liền chạy tót vào nhà.
Lãnh Mạch nói vọng lại: “Chạy cái gì mà chạy, tôi là quái vật sao? Tôi ăn em à?”
Có phải quái vật hay không thì tôi không biết, nhưng liệu anh ta có ăn tôi hay không thì…
ha ha ha, tôi nên chạy trước đã.
Anh ta thay giày bước vào với vẻ bất mãn: “Sức khỏe ổn định rồi, bây giờ em có dự định gì, ở nguyên ngày trong nhà à?”
Nhắc tới chuyện này… “Tôi muốn đi tìm Lão Quỷ!”
“Tìm Lão Quỷ?” Lãnh Mạch tối sâm mặt lại: “Không được.”
Anh ta dứt khoát từ chối, ngay cả nguyên nhân cũng không thèm hỏi, tôi bỗng có chút tò mò: “Tại sao?”
“Chuyện của Lão Quỷ không phải là chuyện mà em có thể giải quyết, nếu em muốn tới nơi khác để du lịch thì tôi sẽ đưa em đi, duy chỉ có chuyện đi tìm Lão Quỷ là không được”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...