Dấu vết hiện rõ ở tòa giảng đường cũ, ánh sáng đỏ lấy đống đất đá nhỏ lồi lên làm trung †âm, bức sóng hình tròn lan tỏa ra ngoài, ngoài chỗ đất đá kia, tất’Èả mặt đất xung quanh đều bị lún xuống, làm xuất hiện một cái hố khủng lồ.
Đống đất đá kia chính là nơi mà khi ấy tôi năm.
Nhìn cảnh tượng tàn khốc trước mắt, tâm tình tôi phức tạp không thôi.
Tất cả những chuyện này đều là do hình nhân màu đỏ trong người tôi tạo thành, nếu đã là thứ ở bên trong cơ thể tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không thể thoái thác trách nhiệm được, nhưng mục đích của tôi lúc đầu không phải là hủy diệt!
“Chuyện đã qua rồi, bé con, cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa” Dạ Minh an ủi tôi.
Thực ra tôi không sao hết, cho dù không có ánh sáng đỏ, thì tòa giảng đường cũ vẫn sẽ bị sụp đổ bởi cuộc chiến đấu giữa Lãnh Mạch và hung quỷ, nhưng 72 sinh viên kia lại là những người bị thương vì tôi, và nếu lúc đầu hình nhân màu đỏ không xuất hiện, thì tôi cũng chính là người phải chết.
Tôi không phải thánh mầu, nếu biết trước sẽ có kết cục như thế này, và cho tôi quay trở lại lúc đầu một lần nữa, để tôi được lựa chọn rằng có nên hi vọng hình nhân màu đỏ sẽ xuất hiện hay không, thì lựa chọn của tôi vấn là… hi vọng.
Ai cũng không muốn chết, tôi cũng vậy.
Tôi quỳ xuống nhặt một hòn đá vỡ nát lên, những cảm xúc phức tạp tíoág lòng không thể nào gỡ rối được.
“Những người bị thương kia bị thương như thế nào?” Tôi hỏi.
“Chưa đi xem” Lãnh Mạch nói: “Trên báo nói bọn họ bị ảnh hưởng thần kinh, sinh viên bị nặng thì nội tạng vỡ vụn thành bột.”
Nội tạng bị vỡ vụn thành bột…
Từ mà Lãnh Mạch dùng là… bột.
Tuy không chết, nhưng nửa đời sau cũng những sinh viên kia coi như bỏ.
Vì tôi, mà 72 sinh viên hơn hai mươi tuổi đầu – độ tuổi đẹp nhất của thuở thanh niên đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Chuyện đã xảy ra, em có buồn đến mấy cũng vô dụng.” Lãnh Mạch vươn tay kéo tôi dậy: “Lần sau xảy ra nguy hiểm, tôi sẽ ở bên cạnh em, em đừng gọi tỉnh nhân màu đỏ xuất hiện nữa: Trước kia Lãnh Mạch từng nói, hình nhân màu đỏ xuất hiện là vì có một ý niệm nào đó gọi nó ra ngoài cực kỳ mạnh.mế trong tâm trí tôi.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần ánh sáng đỏ xuất hiện trong cơ thể tôi đúng thật đều là vì tôi đang gọi nó.
“Tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô” Dạ Minh nhảy bổ tới.
Lãnh Mạch đanh mặt: “Xử lý xong con hung quỷ kia thì cậu lập tức cút về Minh giới bảo vệ kiếm thần của cậu ngay!”
Đúng rồi! Vẫn còn một con hung quỷ nữa!
Tôi nhìn viên đá nhỏ trong tay.
Lãnh Mạch nói đúng, mọi chuyện đã xảy ra, dù tôi có nghĩ nhiều thêm nữa cũng vô dụng.
Tôi ném viên đá xuống đất.
“Con hung quỷ kia phải làm thế nào đây?”
Tôi hỏi bọn họ.
Đối với sự tổn thương của 72 sinh viên kia, ngoại trừ hổ thẹn ra, sau cùng vần chỉ là hổ thẹn, tôi không thể nào bù đắp cho họ bất kỳ thứ nào khác được, điều duy nhất tôi có thể làm chính là tiếp tục bước về phía trước.
¿ “Không biết con hung quỷ kia trốn ở chỗ xó xỉnh nào rồi, nhưng đồng bọn của nó là do em giết chết, nó chắc chăn sẽ tới tìm em báo thù.”
Lãnh Mạch nói: “Vậy nên mấy hôm nay Dạ Minh sẽ cùng hành động với chúng ta”
Dạ Minh nở một nụ cười mà anh ta tự cho răng là cực kỳ đẹp trai, cực kỳ mê người, cực kỳ ấm áp.
“Mặt anh bị chuột rút à?” Tôi nói với anh ta.
Dạ Minh lập tức bị tôi chọc giận, nhe nanh múa vuốt định đánh tôi, tôi bật cười ha hả, cười mãi cười mãi, cuối cùng nước mắt tuôn rơi.
Xin lôi.
Những người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy này…
Lãnh Mạch và Dạ Minh không nói gì, bọn họ yên lặng nhìn tôi ngừng khóc, lau sạch nước mắt, sau đó tôi mới cong khóe miệng lên nói với bọn họ: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đại học D đi”
Khi ra ngoài, chúng tôi tình cờ gặp phải viên cảnh sát bảo vệ hiện trường;/sau khi bị cảnh sát trách măng một trận, tôi lia lịa gật đầu xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn, nên mới được phép ra về.
Chắc cả đời này viên cảnh sát đó cũng không thể ngờ được rằng kẻ đầu sỏ tội đồ hủy hoại khuôn viên trường đại học D lại là một cô gái nhỏ bé, yếu ớt như tôi.
Sau khi rời khỏi đại học D, tôi hỏi bọn họ chuyện liên quan tới Tiểu Lị, Lãnh Mạch nói, Tiểu Lị bây giờ rất ổn, không có bất cứ một vấn đề nào hết, cô ấy đã tỉnh lại, và tất nhiên, những ký ức về chuyện thỉnh Bút Tiên trước kia của cô ấy cũng đã bị Lãnh Mạch xóa đi, cô ấy không còn nhớ tới chuyện mình đã từng tìm tôi nhờ tôi giúp cô ấy nữa.
Vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích nhiều phiên phức, bây giờ tôi cũng không còn lý do để đi thăm cô ấy nữa,nhưng Lãnh Mạch lại đưa cho tôi một bức ảnh gần đây của Tiểu Lị.
Sắc mặt của Tiểu Lị rất hồng hào, nụ cười vô cùng rạng rỡ, cuối cùng cô ấy cũng trở lại là một người bình thường.
Tôi trả điện thoại lại cHø Lãnh Mạch, rồi hỏi anh ta với vẻ hiếu kỳ: “Tại sao anh lại lưu ảnh của Tiểu Lị?”
Lãnh Mạch đỏ mặt, né ánh mắt sang chỗ khác.
Tôi giật mình: “Chắc không phải anh thích Tiểu Lị đấy chứ?”
“Em không thể tem tém lại cái não tàn của em à!” Lãnh Mạch cốc đầu tôi: “Tôi biết em tỉnh dậy sẽ nghĩ ngay tới Tiểu Lị nhưng lại không tìm được lý do để đi thăm cô ấy, nên tôi sai người chụp ảnh cô ấy sẵn, làm vậy thì em sẽ yên tâm hơn!”
Thì ra là thế, ngay cả điều này mà Lãnh Mạch cũng nghĩ tới, anh ta sợ tôi lo cho Tiểu Lị, nên đặc biệt sai người đi chụp bức ảnh kia…
Dạ Minh mua nước ép về, tay cầm ba chiếc cốc, rồi đưa cho:tôkmột cái.
Để chúc mừng sức khỏe của tôi đã hồi phục, Dạ Minh góp ý tới phố đi bộ trung tâm dạo một vòng, ăn vài món, giải tỏa tâm tình.
Dạ Minh hút một hớp nước ép, Lãnh Mạch cứ thế chờ đại, nhưng Dạ Minh mãi vân không chịu đưa một cốc nước ép khác cho Lãnh Mạch, nên anh ta xòe tay ra đòi: “Nước ép của tôi.
“Tôi nói tôi mua nước ép cho anh bao giờ?”
Để chứng minh mình không hề mua nước ép cho Lãnh Mạch, Dạ Minh cũng hút một hớp nước ép to đùng ở chiếc cốc còn lại kia, lại còn cố ý nuốt ực nước miếng, trông vừa ấu trĩ vừa buồn nôn.
Lãnh Mạch hậm hực lườm anh ta.
Dạ Minh nhướng mày nhún vai, dáng vẻ cực kỳ vô lại.
Sự tương tác giữa hai người họ khiến người †a vừa thấy buồn cười vừa thấy bất lực, tôi chỉ chỉ về phía trước: “Hay là… chúng ta đi ăn thịt viên đi”
“Được! Phía trước có một quán thịt viên ngon lắm, tôi dẫn hai người đi!” Hê nhắc tới đồ ăn là Dạ Minh lại sung sướng đến phát điên, anh ta vội vàng chạy nhanh về phía trước.
Tôi và Lãnh Mạch đi phía sau.
Dòng người vồn vã tấp niập đi lướt qua người chúng tôi.
Từ khi anh ta tát tôi, đây là lần đầu tiên tôi và anh ta ở riêng với nhau, lặng lẽ đi bên nhau.
“Nhóc con” Lãnh Mạch bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi “ừm” một tiếng”
“Tôi không muốn giải thích về chuyện ngày hôm đó, tôi càng giải thích, thì em sẽ lại càng phản cảm với tôi hơn” Anh ta nói.
Chuyện ngày hôm đó chính là chuyện anh †a tát tôi, tôi biết.
Tôi cúi đầu im lặng nghe anh ta nói.
“Bây giờ em xa cách tôi như vậy, tôi cũng giận em, đấy là do tôi đáng đời.
Nhưng…” Anh ta khựng lại một lúc, bước chân bỗng nhiên dừng lại, rôi nghiêng đầu nhìn tôi: “Thời gian sau này vần còn rất dài, em có thể dùng trái tim của mình để nghĩ xem Tốt cuộc sau này tình cảm mà tôi dành cho em như thế nào, xem có thật sự giống như những lời tôi nói với em ngày hôm đó hay không, chẳng phải em vần luôn muốn biết sao?”
Thời gian vân còn rất dài…
em có thể dùng trái tim của mình để nghĩ xem rốt cuộc sau này tình cảm mà tôi dành cho em như thế nào…
Tôi ngẩng đầu lên, ánh năng chiếu rọi vào đỉnh đầu tôi, tôi bất giác đưa tay lên che trán, ánh năng lọt qua kẽ những ngón tay tôi.
Đúng vậy.
Thời gian, vần còn rất dài… rất dài…
“Bé con” Dạ Minh đang đi phía trước bỗng ngoảnh đầu lại: “Mau lên, cô có muốn ăn bánh nếp rán không?”
Tôi mỉm cười nhìn Lãnh Mạch, anh ta cũng đang nhìn tôi, khóe môi cong lên lộ rõ vẻ hạnh phúc.
“Ừ, tôi cũng muốn ăn” Tôi chạy về phía Dạ Minh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...