Tôi không thể nhìn thấu được cảm xúc của anh ta, tôi chưa bao giờ nhìn thấu, cũng không muốn nhìn thấu, từ trước tới nay đều là đoán.
Còn hiện tại, tôi đã quá mệt, tôi không muốn đoán nữa.
“Nếu không có chuyện gì thì mời anh ra ngoài cho, tôi phải đi ngủ” Tôi vừa nói vừa nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.
Anh ta thở dài, giọng nói rất nhỏ: “Nhóc con, em nói xem, tôi nên làm thế nào với em đây?”
Tôi lật người sang bên khác, hai tay giấu dưới chăn nắm chặt thành quyền.
Trong màn đêm yên tĩnh, anh ta đứng phía sau tôi, tôi từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, sau đó cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Tôi không biết anh ta đi từ lúc nào, tôi cũng không muốn biết.
Nếu lần nào sau khi làm tổn thương tôi cũng đều tùy ý dỗ dành tôi như thế, nói mấy lời bất lực mang theo vẻ cưng chiều như thế, tôi đều tha thứ cho anh ta, vậy thì lần sau, lần sau nữa, anh ta vẫn sẽ làm tổn thương tôi, anh ta vẫn sẽ ở trên cao khinh thường tôi, khinh thường con người, anh ta vấn chỉ coi tôi là một món đồ chơi, một món đồ chơi chỉ cần dỗ dành một tí là có thể ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Tình cảm của tôi và Lãnh Mạch vĩnh viễn sẽ không bao giờ có kết thúc, bởi vì, anh ta mãi mãi không thể hiểu nổi thứ gọi là tình cảm trong miệng của người đời rốt cuộc là gì.
Rốt cuộc thứ gì mới gọi là tình cảm.
Tôi và Lãnh Mạch không xứng với nhau, anh ta nghĩ tôi không xứng với anh ta, tôi cũng không xứng với anh ta thật, suy nghĩ của tôi và anh ta có sự cách biệt quá lớn, vậy thì chỉ bằng nhẫn tâm dứt sạch mọi quan hệ đi.
Cứ vậy đi.
Tôi vùi đầu vào trong gối, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi có thể cảm nhận được có ai đó đang dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bên má sưng vù của tôi, động tác cực kỳ dịu dàng, như thể sợ rằng sẽ làm tôi đau, sợ rằng sẽ làm tôi tỉnh.
Bàn tay ấy rất ấm…
Tôi rất buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ, hai mắt không tài nào mở nổi, tôi nương theo sự ấm áp của lòng bàn tay kià mà ngủ thiếp đi.
= Hôm nay xuất viện rồi, về cơ bản tôi đã khỏe hẳn, sau khi sốt cao một trận, hình như mọi khí lạnh trong người cũng nhờ thế mà bốc hơi hết đi.
Tống Tử Thanh tới đón tôi, trông dáng vẻ của anh ta rất không bằng lòng, nói tôi đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của anh ta, hôm nay anh ta vốn hẹn một cô em ngực bự nào đó của một trường đại học nào đó, kết quả lại vì tôi mà hại anh ta không có duyên cũng chẳng có phận dây dưa với cô em ngực bự kia, Tống Tử Thanh thực sự là người luyên thuyên nhất mà tôi từng gặp, cho dù anh có mang cả hai tính cách hài hước và dữ tợn, nhưng cũng không thể lấp liếm được sự lắm điều của anh ta!
Anh ta đón tôi về nhà anh ta, nói phải tranh thủ xem có còn thời gian đi hẹn hò nữa không, sau đó bỏ tôi ở lại rồi chạy biến mất.
Thật là… thôi kệ, một mình tôi cũng càng tự tại hơn.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lãnh Mạch, không biết nên tìm ai để nghe ngóng chuyện của Lão Quỷ nữa, khi Tống Tử Thanh xuất hiện, Lão Quỷ đã không còn nữa rồi, chắc chắn tôi không thể đi tìm Tống Tử Thanh, ngoại trừ Lãnh Mạch ra, những người có thể có bản lĩnh ấy chỉ còn Dạ Minh.
Nhưng Dạ Minh… không biết đang ở cái xó xỉnh nào nữa rồi.
Làm thế nào bây giờ, nên đi đầu tìm Lão Quỷ đây?
Hễ nghĩ tới chuyện của Lão Quỷ, lòng tôi lại nóng như lửa đốt.
Đúng lúc ấy, điện thoại bàn nhà Tống Tử Thanh đổ chuông, tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận điện thoại: “Alo, xin chào”
“Là tôi, nhóc con”
Bộp!
Tôi cúp điện thoại với tốc độ nhanh nhất.
Cái khỉ gì vậy! Tại sao tôi luôn cảm thấy kể từ khi Lãnh Mạch cưỡng hôn tôi ở bệnh viện, anh ta liền xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy!
Tại sao khi tôi đã quyết định sẽ cắt đứt mọi quan hệ với anh ta thì anh ta lại cứ dây dưa không dứt vậy!
Một lúc sau, tôi nghe tiếng có người gõ cửa kính, là Lãnh Mạch, anh đứng bên ngoài dùng khẩu hình để nói: “Mở cửa”
Mẹ ơi! Rốt cuộc anh ta định làm gì vậy!
Tôi thật sự không muốn mở cửa, và tôi cũng không hề mở cửa, Lãnh Mạch nhấc chân đá một phát vào cửa, thấy cửa kính vỡ loảng xoảng, mí mắt phải của tôi bắt đầu giật lia lịa liên hồi.
Người ta thường nói, máy mắt trái thì tài lộc tới, máy mắt phải thì rước họa vào người, cơn tai họa khổng lồ Lãnh Mạch xuất hiện, tôi phải đi đâu để khóc đây?
“Tống Tử Thanh đâu?” Anh ta hỏi Tống Tử Thanh đầu tiên, dáng vẻ trông vô cùng căng thẳng, đưa mắt đánh giá căn nhà một lượt: “Anh ta có chạm vào em không?!”
Mắt phải ngày càng giật mạnh hơn, tôi bịt mắt: “Anh ta không ở đây, anh muốn tìm anh ta thì hôm khác hãng tới”
“Vậy thì tốt”
Tôi coi như chưa nghe thấy gì.
“Em làm gì đấy, bịt mắt giả mù à?” Anh ta kéo tay tôi.
“Anh đừng chạm vào tôi!” Tôi không muốn anh ta chạm vào mình nên đẩy phắt anh ta ra, anh ta đưa điện thoại của tôi cho tôi, tôi sững sờ.
“Điện thoại của em này, lúc nào cũng có người gọi cho em, chắc là có chuyện gì đó, em… tiện thể cầm lấy luôn đi” Anh ta xấu hổ quay mặt sang chỗ khác rồi đưa tay vuốt vuốt mũi: “Lúc nào nó cũng kêu, tôi thấy phiền, em đừng nghĩ nhiều”
“Nếu thấy phiền thì dựa theo tính cách của anh, anh ném nó đi luôn là được, lại còn trả lại tôi làm cái gì?” Tôi hậm hực giật lấy điện thoại khỏi tay anh ta.
Anh ta có chút ngượng ngùng, cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt long lanh nhìn tôi: “Em không thể nói chuyện tử tế với tôi được sao?”
“Ha ha, có gì đáng để nói với anh đâu”
Tôi quay phắt đầu sang chỗ khác, đưa mắt nhìn điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị vô số cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi nhỡ của Tiểu Lị?
Tại sao Tiểu Lị lại gọi điện thoại cho tôi nhỉ? Sau khi rời khỏi phòng trọ tôi chưa từng thay điện thoại, tôi biết Tiểu Mỹ sẽ không bao giờ liên lạc với mình, nhưng không ngờ Tiểu Lị lại liên lạc với tôi, chẳng nhẽ… Tiểu Mỹ xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Nhóc con, tôi..” Lãnh Mạch vẫn đứng đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta đợi anh ta nói tiếp, nhưng anh ta bỗng nhiên không nói nữa, cứ há miệng không thốt thành lời, mặt đỏ bừng lên, sau đó quay người nhảy ra khỏi cửa, rồi lặn mất tăm.
Cái gì vậy trời, vô lý hết sứ!
c Tôi thâm nghĩ tới chuyện của Tiểu Lệ, cũng không thèm nghĩ nhiều tới Lãnh Mạch nữa, quay người về thẳng phòng.
Còn về chuyện cánh cửa bị đập vỡ kia…
Đợi bao giờ Tống Tử Thanh về rồi tính tiếp.
Vừa về đến phòng, điện thoại tôi liền đổ chuông, lại là Tiểu Lị gọi tới, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền bắt máy ngay.
“Đồng Đồng!” Giọng của Tiểu Lị rất to: “Cậu đang ở đâu thế?”
Tim tôi đập thình thịch: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Đồng Đồng, tôi nói cho cậu nghe chuyện này, cậu nhất định phải tin tôi! Cậu tin tôi mà, đúng không?” Tiểu Lị nghẹn ngào nói.
“Ừ ừ, cậu bình tĩnh lại đã, hay là như vậy đi, cậu đang ở đâu, tôi tới tìm cậu” Nghe giọng điệu của Tiểu Lị, chắc cô ấy đang tuyệt vọng lắm, tôi phải mau chóng an ủi cô ấy.
“Tôi đang ở bờ sông Thành Nam, Đồng Đồng, cậu mau tới đây đi, tôi nghĩ tôi sắp chết rồi” Bên kia vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Sắp chết rồi!
Có lẽ Tiểu Lị suy nghĩ phóng đại, nhưng tôi cực kỳ nhạy cảm với câu nói này, tôi không dám chậm trễ dù chỉ một giây, thay xong bộ quần áo liền cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
Trước khi Tống Tử Thanh rời đi đã đưa cho tôi một ít tiền mặt và một tấm thẻ, đủ để tôi dùng.
Tôi gọi xe tới bờ sông Thành Nam, thoáng cái đã nhìn thấy Tiểu Lị mặc chiếc váy trắng ngồi trên bờ phía xa xa, tôi không thể chờ tài xế trả lại tiền lẻ được nữa, vội vàng mở cửa chạy về phía cô ấy.
“Tiểu Lị”
Nghe thấy giọng của tôi, Tiểu Lị đứng phắt dậy, ôm chầm lấy tôi: “Đồng Đồng, tôi bị ma theo rồi!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...