Chồng Ma Của Em


Thiết bị trong nhà giống với phong cách cổ xưa ở bên ngoài, có cảm giác như quý tộc thời nhà Minh Thanh.


Tống Tử Thanh và tôi nghĩ giống nhau, nói đùa với Trần Mỹ: “Chị Mỹ, tổ tiên nhà chị, là gia tộc lớn thời nhà Minh Thanh à? Nhà của đại tướng quân?

Hay là nhà của đại văn hào?”

Trần Mỹ bật cười: “Em trai Tử Thanh đoán cũng đúng đấy, nghe nói nhà của chúng tôi là quý tộc gì đó thời nhà Minh, ha ha, nhưng không có đồ cổ gì đáng giá cả, chỉ có căn nhà này, rách rách nát nát, sau khi ông nội của ông nội tôi tu sửa lại, mới có thể giữ tới tận ngày nay, chúng tôi cũng sửa rất nhiều, có phải trở thành hiện đại không ra hiện đại, cổ đại không ra cổ đại không?”

“Làm gì có, rất đẹp.
Tống Tử Thanh khen cô ấy.


Tôi đứng bên người Tống Tử Thanh, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng lạnh lẽo.


Đây không phải quá trùng hợp sao? Ác quỷ Hiểu Mai cũng là người thời nhà Minh, mộ cổ mà chúng tôi đi tìm cũng là từ thời nhà Minh, mà toà nhà này của nhà Trần Mỹ, cũng là thời nhà Minh!

Tất cả những chuyện trùng hợp đều gộp lại, đây không giống trùng hợp lắm…

Vẫn còn một chuyện khiến tôi lo lắng, rất nghi hoặc.


Quá nửa ngày rồi, chắc Dạ Minh cũng tỉnh ngủ rồi chứ? Anh ta tỉnh rồi lẽ nào không phát hiện gương đồng trong áo khoác anh ta không thấy đâu sao? Nếu như một nhân vật như anh ta đã đem theo một cái gương đồng như vậy, có nghĩa chiếc gương đồng này rất quan trọng, cứ mất như vậy, cũng không tìm sao?

Mà tôi cứ có cảm giác có một đôi mắt đang đi theo tôi, đang giám sát tôi.



Cứ cảm thấy, đây là một âm mưu.


Trên tầng có tiếng động, tôi hoàn hồn lại, nhìn lên.


“Mỹ Mỹ, con dẫn bạn tới à?” Là một ông lão lớn tuổi, chống một cây gậy đứng ở cầu thang.


“Bố, họ là bạn con gặp trên đường, đúng lúc tới Thái Châu du lịch, không có chỗ ở, con mời họ tới nhà chúng ta ở một đêm” Trần Mỹ giới thiệu chúng tôi với bố cô ấy, cũng giới thiệu bố cô ấy với chúng tôi: “Ông ấy là bố tôi, Trần Đào”

“Chào chú ạ” Tôi và Tống Tử Thanh đồng thanh chào hỏi.


Nhưng bố cô ấy hình như không chào đón chúng tôi: “Mỹ Mỹ, không phải bố đã nói rồi sao, sao có thể dẫn người khác tới nhà của chúng ta?

Con quên là…”

“Bố, con cũng nói với họ rồi” Trần Mỹ ngắt lời bố cô ấy: “Em trai này hiểu một chút về phong thủy, còn cho con một tấm bùa, bố xem, bảo chúng ta đun nước uống, có thể bình an”

Trần Mỹ lấy tấm bùa ra đi lên tầng đưa cho bố cô ấy xem, thân hình cô ấy đúng lúc chăn ở phía trước, tôi và Tống Tử Thanh chỉ nhìn thấy lưng cô ấy, không nhìn thấy bố cô ấy, nếu như cô ấy và bố nói chuyện, chúng tôi cũng không nhìn thấy.


Tóm lại, bố cô ấy không hề thích chúng tôi, sau khi Trần Mỹ đưa tấm bùa, bố cô ấy lại trở nên nhiệt tình, chống gậy được Trân Mỹ đỡ đi xuống tầng: “Hoá ra là như vậy, người trẻ tuổi, đừng để ý lời tôi nói ban nấy, bởi vì nhà tôi xảy ra một chút chuyện lạ, không muốn đem tới rắc rối cho người ngoài, cho nên tôi mới sợ Mỹ Mỹ đưa người ngoài tới.


Không ngờ hai người là người giúp chúng tôi, thật sự rất cảm ơn!”

“Chú quá lời rồi ạ!” Việc trả lời, để cho Tống Tử Thanh nói là được, tôi chỉ phụ trách đứng bên cạnh, quan sát căn nhà này.


Nhưng vẫn không nhìn ra thứ gì kì lạ cả.


Bố Trần Mỹ mời chúng tôi tới phòng khách ngồi, phòng khách nhà cô ấy rất lớn, cũng gần bằng nhà Lãnh Mạch rồi, Trần Mỹ tới nhà bếp nấu cơm, tôi ngồi một lúc, mói với bố cô ấy tôi đi giúp đỡ, bố cô không cho, thế này cũng hiếu khách quá rồi, tôi cố ý đứng dậy muốn đi, bố cô ấy lại lộ ra sắc mặt kinh hoảng, đứng dậy kéo lấy cánh tay tôi: “Cô bé à không cần đi đâu, cháu làm vậy khiến chúng tôi rất khó xử, đây không phải là không tiếp đãi các cháu chu đáo à?”

Bố Trần Mỹ dùng sức bóp lấy cánh tay tôi, tôi đau tới cau mày lại, chắc Tống Tử Thanh cũng nhìn thấy, vội vàng đi tới, hơi kéo tôi ra, cười nói: “Chú cũng khách sáo quá rồi ạ, con gái chú một mình bận rộn ở nhà bếp, Đồng Đồng đi giúp đỡ cũng là đương nhiên”

“Không cần không cần, không cần thật đấy”

Trần Dào trực tiếp chắn trước mặt chúng tôi.


Tôi và Tống Tử Thanh đều thấy kì lạ, tôi không cố tình muốn đi nữa, nói khách sáo hai câu, lại ngồi xuống cùng Tống Tử Thanh.



Nói chuyện một lúc, tôi mượn cớ là mình đau bụng khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh, lần này Trần Đào không có lí do ngăn tôi lại nữa, có điều nhà về sinh khá gần phòng khách, Trần Đào liếc một cái là có thể thấy tôi luôn, chắc cũng yên tâm, nên để tôi đi, lúc tôi đi quay lưng với Trần Đào nháy mắt với Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh hiểu ý, dùng ánh mắt trả lời tôi: “OK-”

Phải đi tới nhà bếp xem Trần Mỹ làm cái gì!

Tôi đi vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa nhà vệ sinh lại, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Tử Thanh, bảo Tống Tử Thanh dời sự chú ý của Trần Đào trong mười phút.


Điện thoại của Tống Tử Thanh thường để chế độ rung, hôm nay anh ta nhận điện thoại trên xe lửa, là chế độ rung, người ngoài không nghe thấy được, lúc tôi hỏi anh ta vì sao không để chuông, anh ta nói là thói quen lúc trộm mộ, nghe thấy tiếng chuông sẽ bị doạ.


Ai mà biết là thật hay giả chứ, nhưng bây giờ thì lại có ích.


Tống Tử Thanh trả lời tôi “OK”, tôi ngồi trên bồn cầu nhìn thời gian, cũng được rồi, tôi mở cửa nhà vệ sinh ra.


Tống Tử Thanh làm như đã hẹn, anh ta giỏi nói chuyện, lừa được Trân Đào, cùng Trần Đào quay lưng với tôi nghiên cứu một cuốn sách, là cơ hội tốt, tôi bước nhanh về phía nhà bếp.


Cũng đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng mở khoá, một người đàn ông mở khoá đi vào, mọi người đều chú ý tới, Trần Mỹ cũng đi ra, nhìn thấy tôi ở bên ngoài nhà bếp, có chút ngạc nhiên: “Sao em Đồng lại ở đây? Không phải đang nói chuyện với bố tôi ở phòng khách sao?”

“À, tôi tới nhìn xem có giúp gì được không” Tôi viện một cái cớ nói qua loa.


Người đàn ông bước vào, gọi: “Bố, con mua đậu phụ thối mà bố thích ăn về rồi đây…mấy người là?”

“Cậu ấy là em trai tôi, tên Trần Tùng” Trần Mỹ nói với tôi, chặn ở cửa nhà bếp: “Nào, tới đây, tôi giới thiệu với mọi người.”

Động tác của Trần Mỹ lại khiến tôi càng tò mò về nhà bếp hơn, nhưng tôi không làm động tác gì khác, chỉ nói: “Vâng”


Cô ấy thấy tôi xoay người đi, không nghi ngờ nữa, đi theo tôi về phía phòng khách.


Tôi nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía nhà bếp.


Trên bồn nước là một cái thớt, bên trên có một miếng thịt có máu, máu chảy ra bên ngoài thớt, dao cắm vào thịt, trên đất đặt rổ đựng rau, trong rổ có rau xanh, không có nơi nào đặc biệt, rất bình thường, giống lúc chúng tôi thái thịt nấu cơm bình thường, không biết Trần Mỹ che giấu cái gì nữa?

Đầu tôi hoang mang, cũng không dám quan sát kĩ, chỉ nhìn một cái, rồi đi vào phòng khách.


Em trai Trần Mỹ ngồi trong phòng khách nói chuyện với Tống Tử Thanh, tôi và Trần Mỹ đi tới, Trần Mỹ gọi em trai: “Em trai, bọn họ là bạn của chị, chàng trai trẻ tuổi này tên Tống Tử Thanh, cô gái này tên Đồng Đồng.”

“Xin chào.” Trần Tùng xoay người đối diện với tôi.


Sau khi nhìn thấy Trần Tùng, tôi trừng to mắt.


Là hẳn? I




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui