Chồng Khờ - Trịnh Chung

Ngô kiến Thuần tức đến độ gân cốt nổi

Khắp mặt,mắt trợn lên nhìn Khả Như như muốn thiêu đốt ả ngay lập tức.

Khả Như vốn là một con người ngang tàng, được bao bọc từ nhỏ nên khi bị ba mình mắng thì vểnh mặt lên thách thức:

- Ba, ba quá lắm, trong lòng ba chỉ có mình con khả Uyên đúng không? Nó là con hoang, người đàn bà đấy đã chen ngang vào tình cảm của ba và mẹ con, thì giờ con cũng làm vậy với con bà ta thôi khác gì nhau,ba đừng quá đáng con sẽ không sợ đâu, giờ cậu ta không lấy con thì chỉ có nước mất thanh danh thôi.

- mày.. Con mất dạy..!

- Ba cứ chửi con đi, ba tưởng con không biết sao, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là cuộc trao đổi mua bán thôi,nếu ba không gả con gái cho Tống gia thì việc hợp tác sẽ không bao giờ được ký kết. Lúc ý không phải ba muốn con lấy anh ta sao? Thì giờ con lấy nè..!


Bốp..

Một cái tát giáng lên mặt Khả Như Ngô kiến Thuần đã tức đến mức đỉnh điểm, ông chỉ thẳng mặt Khả Như nói.

- Mày có phải con người nữa không? Tao không ngờ lại có đứa con mất dạy mưu mô như mày, mày có xứng làm con cháu nhà Ngô gia không? Lúc đầu là mày không chịu mày ép em mày lấy gia Minh giờ thì lại dùng cách bỉ ổi này để vào Tống gia, từ nay mày không còn xứng là con cháu nhà Ngô gia nữa, mày lên thu xếp hành lý ra khỏi nhà tao nhanh đừng để Ngô kiến Thuần này phải dùng biện pháp mạnh.

Minh Trang từ trên lầu đi xuống thấy Ngô kiến Thuần đang nổi cáu thì nhanh chân bước đến dìu ông ta ngồi xuống ghế nhẹ nhàng nói:

- Anh, đừng nóng con nó chỉ muốn lấy người nó yêu thôi, giờ mọi chuyện đã lỡ rồi thì anh tác hợp cho con được không? Khả Uyên nó cũng chưa cưới thì lo gì chứ!

Tưởng xoa dịu được cơn tức giận trong người Ngô kiến Thuần ai ngờ bà ta tự chút lấy xui xẻo.

- Bà câm cái miệng lại trước khi tôi khâu nó lại. Mở miệng là bênh con,bà không thấy nó đã làm gì cho cái nhà này rồi à, đường đường là một tiểu thư vậy mà còn đi cướp chồng của em mình để đồn ra ngoài thì còn mặt mũi gì nữa chứ! Không biết bà điếc hay ngu mà không biết Mộc gia có thế lực gì, để ông ý ra tay thì nó còn xác mà về đây không? Giờ nó muốn đi thì đi luôn đi, ngô gia tôi từ nay không có Ngô khả Như, bà muốn theo nó thì đi luôn tôi không tiễn...

Minh trang tức muốn phun máu cứng họng á khẩu:

- Ông..!!!

Ngô kiến Thuần từ trước tới nay luôn làm ngơ những việc mẹ con nhà Khả Như làm nhưng lần này nó quá đáng ông không chịu nổi nữa.


- Á khẩu chứ gì? Ngô kiến Thuần tôi nói cho bà biết không vì thương bà thì tôi có cho bà là chính thất của ngô gia không? Nhưng bà không biết điều cứ muốn làm những chuyện ô uế thanh danh của một gia tộc, bà nên nhớ không có Khả Uyên thì mẹ con bà đã không xong với tôi từ lâu rồi, đừng nghĩ tôi không biết hai người đã làm gì với con gái của tôi. Còn đứa em song sinh của nó đã mất, người thừa kế của ngô gia. Bà tưởng con mất dạy kia đủ tư cách để gánh sản nghiệp này sao? Bà không biết từ trước tới nay Tôi không cho nó đi gặp đối tác bao giờ vì nó ngu lại còn làm cao, còn Khả Uyên nó thông minh, hiền thục chứ không làm những chuyện mất thanh danh như này. Mẹ con bà đã ngu còn tỏ ra mình cao sang quyền quý sao? Con gái mà tối ngày đi bar nhảy nhót, học thì không học toàn dùng gia thế để gây áp lực cho giáo viên, bà nghĩ thực lực học tập của con bà có thể vào đường trường đại học có danh tiếng nhất thượng hải sao? Không có tôi đi cửa sau thì nó vào được sao? Hôm nay tôi không có nó làm con nữa, đẹp để đi làm đĩ sao?

Khả Như thấy ngô kiến Thuần chửi mẹ mình thì đi lại cãi tay đôi.

- Ba đúng là hồ đồ, cái thằng con hoang của ba đã chết với mẹ nó rồi giờ còn muốn nó thừa kế tập đoàn sao? Con nghĩ ba nên vào uống thuốc đi ba đã đi quá xa rồi! Còn con Khả Uyên ba nói nó thông minh sao nó cũng chỉ là loại đĩ Điếm ngủ với đại gia thôi, nó không bao giờ xứng với Gia Minh, không lẽ ba không thấy anh ta không hề đuổi theo nó sao? Loại nó thì chỉ lấy thằng ăn mày thôi, nó đã được ai biết đến là nhị tiểu thư của ngô gia chưa? Hay chỉ có Ngô khả Như này được họ biết đến. Nếu ba không quen với bà ta thì mẹ con có như thế này không?

- Mày.. Đúng là loại mất dạy...

Ngô kiến Thuần đập tay xuống bàn hét lên gọi người làm...

- người đâu lên mang hết đồ của con mất dạy này vứt ra cổng của ngô gia cho tôi, từ nay Ngô khả Như không còn là người của ngô gia nữa nên không ai cần phải lễ phép.


- Dạ....!

hai người làm nghe thấy ông ta gọi thì nhanh hơn một cơn gió vâng dạ lên phòng thu dọn đồ cho khả Như, phải nói cái tin này nó quá hot với họ chứ, ai cũng mong mẹ con khả Như bị đuổi đi, làm tôi tớ cho hạng người như hai mẹ con khả Như thì thà đi hót cứt còn sướng hơn, từ ngày Khả Uyên đi bọn họ ở nhà giúp việc thì như đi đày, không có ai để cho mẹ con khả Như chút giận thì y như rằng những người làm chắc chắn là người gánh.

có ai nghĩ trong một gia tộc lớn như Ngô gia Lại có kiểu tra tấn người làm như thời phong kiến ở Trung Quốc không chứ, lấy được tiền thì cũng khổ như chó, mẹ con nhà Khả Như được những người làm ví như yêu tinh đội lốt người. họ chứng kiến những lần tiểu thư của họ bị mẹ con nhà ả tra tấn thì chỉ biết rợn người thôi chứ không có từ gì để tả nữa....

khả Như thấy họ lên phòng mình thì chạy theo quát:

- Các người đứng lại, ai cho các người vào phòng tôi, các người muốn chết sao?

sắp chết tới nơi rồi vẫn còn miệng to như cái loa thùng, vẫn hùng hổ quá tháo như ta có quyền vậy, nhưng trái lại sự sợ hãi như mọi ngày thì hai người giúp việc giả điếc cứ thế một mạch lên phòng ả thu dọn đồ theo lời ông chủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận