Nói xong câu cuối cùng tôi không nói nữa chỉ đợi anh ta nói.
Tôi đã đợi rất lâu, lâu tới mức tôi tưởng rằng mình đã đoán sai, nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng lên tiếng: “Cô rất thông minh, thông minh hơn tôi tưởng, chẳng trách lão ấy thích cô như vậy.”
Lần này là âm tự nhiên, đúng là giọng của Trác Hàng.
Tôi cảm thấy rất không thoải mái vì hai từ “Lão ấy”, tôi rất muốn nói cậu ta làm thế này là không đúng, nhưng tôi cũng rất rõ, tôi càng nói giúp cho anh Trác thì càng làm cho cậu ta nổi điên.
“Cô cũng rất cứng rắn.” Cậu ta ngừng một lát: “Tối qua tôi đã lo rằng cô sẽ tự sát.....nhưng kết quả là cô cũng chỉ tuyệt thực trong có một ngày.....không được trung trinh như tôi tưởng.”
“Xin lỗi, tôi làm cậu thất vọng rồi.” tôi nói: “Nếu đều là người quen rồi thì cần gì phải bịt mắt tôi lại thế này?”
“Được thôi!” Trong giọng nói của cậu ta mang cả tiếng cười, “Đợi tới lúc tôi bỏ miếng vải bịt mắt của cô ra rồi, có phải cô sẽ lại yêu cầu tôi cởi trói cho cô?”
“Nếu được như vậy thì mừng quá!” Sau khi biết là Trác Hàng, tôi tự nhiên lại cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Không phải vì tôi quen cậu ta, càng không phải vì cậu ta là con trai của anh Trác, một người có thể bố trí bắt tôi đi một cách hoàn hảo như vậy trong buổi tiệc cuối năm thì tôi sẽ không đánh giá thấp cậu ta ở bất kì mặt nào.
Tôi không còn sợ nữa vì tôi đã biết đối phương là ai.
Đa phần nỗi sợ của con người là không biết mình đang phải đối với mặt ai, nếu đã biết cậu ta là ai thì chỉ cần tôi không chết, sớm muộn gì tôi cũng có thể thoát ra được.
Hơn nữa, tôi tin anh Trác sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy tôi.
Tôi cảm giác cậu ta đang tiến lại gần, bàn tay cậu ta đặt lên mặt tôi, khi mà tôi tưởng anh ta sẽ gỡ bỏ tấm vải che mắt của tôi ra thì cậu ta cúi người xuống, hơi thở của cậu ta phả vào bên tai tôi.
“Có muốn cởi trói ra không?” Cậu ta hỏi.
Tôi gật đầu không chút do dự.
“Cũng được! Chỉ cần cô hầu hạ tôi khiến tôi vui thì tôi sẽ tha cho cô.” Cậu ta gằn giọng xuống giống như giọng của một tên ác quỷ, một bàn tay của cậu ta lần mò cơ thể tôi.
“Chẳng phải là anh đã có được tôi rồi sao?” Tôi mãi sau mới hỏi lại.
“Đó là cưỡng bức, tôi không tin khi cô ở cùng lão già đó cũng khóc như vậy.” Cậu ta cắn vào tai tôi, “Có thể mê hoặc lão già đó, khiến lão ta cưới cô chắc cô cũng nhiều thủ đoạn lắm, kĩ thuật cũng không đến nỗi nào đúng không? Nhưng sao khi làm chuyện đó với tôi lại khóc rên lên như thế?”
Bàn tay anh ta lần mò cơ thể tôi lúc mạnh lúc nhẹ, cả người tôi run lên cầm cập, nghe cậu ta nói vậy chắc lần trước lúc làm vậy với tôi cậu ta vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn và muốn bù đắp.
“Cô đang sợ hay là đang thèm muốn?” Anh ta khẽ cười, đôi môi anh ta đã rời khỏi tai tôi.
Thèm muốn đồ ma quỷ như hắn ta?
“Khương Kha, tôi nghĩ thế nào cũng thấy lẽ ra cô phải thích tôi hơn mới phải chứ?” Anh ta ngồi bên cạnh giường, dường như đã quên mất việc sẽ tháo miếng vải che mắt ra cho tôi, “Tôi trẻ hơn ông ấy, anh tú hơn ông ấy, tôi tiếp cận với thế giới này cũng trẻ trung hơn....”
Nói rồi, đột nhiên anh ta khẽ cười: “Qua đêm ngày hôm đó chắc cô cũng biết rõ, thể lực của tôi hơn ông ấy....cô nói xem, sao cô lại chọn ông ấy?”
“Ông ấy chỉ có một người con trai là tôi, sau này công ty hay tất cả mọi thứ cũng đều là của tôi, nhà họ Trác trong tay tôi nhất định sẽ còn hơn bây giờ, cô chưa từng tính toán hay sao? Nếu cô bên ông ấy thì qua vài năm nữa ông ấy cũng già rồi, tới lúc đó sẽ không thỏa mãn được cô đâu.”
“Đợi ông ấy già rồi, cô còn trẻ thì cô làm thế nào? Còn nữa, người già rồi bệnh nhiều lắm, cô định sẽ chăm sóc ông già đó sao?”
“Ở bên tôi thì sẽ khác, chúng ta đều còn trẻ, nếu đi ra ngoài người ta sẽ bảo trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú, sau này già rồi cũng có thể nương tựa lẫn nhau. Khương Kha, cô nói xem, rốt cuộc là cô có mắt không, đầu óc cô có vấn đề gì không?” Trác Hàng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...