Chồng Hờ Vợ Tạm

Đồ sưu tầm mà anh Trác thích là một chiếc bình hoa cổ.

Một chiếc bình hoa mạ vàng từ thời Thanh, Cảnh Thái Lam tráng men.

Lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách giới thiệu là tôi đã bị bức hình trên đó làm cho rung động. Qủa thật đẹp vô cùng.

Mặc dù tôi không hiểu về sưu tầm nhưng biết đây không chỉ là đầu tư mà còn là sự theo đuổi nghệ thuật nữa.

Anh Trác không sưu tầm số lượng lớn, bình thường cũng không nhận ra anh có sở thích đặc biệt với đồ cổ. Anh Trác nói, đồ đấu giá mua về để tặng người ta.

Ông nhà họ Thời thích những thứ này.

“Giá cả hợp lý của chiếc bình hoa này là 41 tỷ, 61 tỷ miễn cưỡng cũng lấy được, nếu vượt quá 75 tỷ, không, 82 tỷ thì không mua nữa.”

Tôi gật đầu, cầm tất cả tài liệu bao gồm chứng minh nhân dân và giấy ủy quyền đến sàn đấu giá.

Vừa ngồi xuống không lâu thì cuộc đấu giá đã bắt đầu.


Vật phẩm đấu giá của sàn đấu giá này đều là đồ cổ, tổng cộng có tám món, về cơ bản chủ yếu là đồ thời Minh Thanh. Chiếc bình hoa mà anh Trác thích là món thứ bảy, giá khởi điểm là 20 tỷ.

Tôi vốn đang ngồi dựa vào ghế chơi điện thoại, gửi tin nhắn choanh Trác, hỏi anh mấy việc như đã uống thuốc chưa, có uống nước không. Khi bình hoa được đưa lên, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình trên bục trưng bày.

“Anh Trác, đến chiếc bình hoa rồi.”

“Chúc em may mắn, lấy được bình với giá thấp.”

“Vâng.”

Tin nhắn của tôi còn chưa gửi đi thì bên dưới đã có người bắt đầu đấu giá. 340 triệu một lượt, mỗi lần giơ bảng đồng nghĩa với việc tăng thêm 340 triệu.

Tôi nhận nhiệm vụ đến đây, nhất định phải đoạt được chiếc bình này.

Giá của chiếc bình tăng lên rất nhanh, chưa đến ba phút mà đã tăng lên 34 tỷ rồi.

Sau khi tăng lên 34 tỷ, những người tiếp tục đấu giá đã giảm bớt một nửa.

Lúc này tôi mới bắt đầu nhấc bảng lên.

Tôi nhìn thấy mấy ánh mắt săm soi đang hướng về phía mình.

Những ông chủ khác ít nhất đều là hai người một hàng, bình thường là ba hoặc bốn người, chỉ có mình tôi ngồi một mình, còn là một cô gái trẻ tuổi thế này nữa.

Tôi vờ như không nhìn thấy những ánh mắt ấy, chỉ giơ bảng hết lần này đến lần khác.

Có người không chịu được mỗi lần cứ tăng 340 triệu cũng sẽ kêu thẳng giá, 41 tỷ, 44 tỷ...

Thỉnh thoảng tôi cũng liếc nhìn những người đó một cái, từ khuôn mặt bọn họ đoán thử xem bọn họ có bao nhiêu quyết tâm muốn có chiếc bình này.


Còn về việc nâng giá, mỗi lần tôi chỉ tăng lên 340 triệu, bất kể những người khác kê giá lên như thế nào, tôi cũng chưa bao giờ nêu lên một con số nào.

Đây là tiền của Trác tiên sinh, nhiệm vụ của tôi là lấy được chiếc bình hoa với giá thấp, tôi không có tư cách để hoang phí.

Lúc vượt quá 51 tỷ, những người tiếp tục đấu giá lại giảm bớt thêm một nửa.

Những người đấu giá với tôi chỉ còn lại ba người, một người đàn ông hơn 60 tuổi, một người đàn ông hơn 50 tuổi và một chàng trai hơn 20 tuổi.

Ngồi bên cạnh người đàn ông 60 tuổi là một ông lão tuổi tác xấp xỉ, biểu cảm hai người đều bình tĩnh, dường như trong mắt bọn họ, hơn 51 tỷ chỉ như 340 nghìn mà thôi.

Người đàn ông hơn 50 tuổi đã hơi nhíu mày, nếu không ngoài dự tính thì người tiếp theo bỏ cuộc sẽ là ông ta.

Người hơn 20 tuổi kia liên tục nhìn tôi, liên tục thảo luận với những người xung quanh. Những người xung quanh anh ta khoảng hơn 30 tuổi, anh ta chính là một trong số những người hét giá nghênh ngang nhất.

Tôi vẫn từ tốn giơ bảng.

Giữa chừng còn giả vờ chơi điện thoại một lúc, chỉ là, lúc nhìn điện thoại, tôi vẫn không quên giơ bảng.

Lúc đến 61 tỷ, người đàn ông hơn 50 tuổi kia đã bỏ cuộc.

Đến 71 tỷ, người đàn ông hơn 60 tuổi kia liếc mắt nhìn bạn mình một cái, hơi lắc đầu rồi cũng bỏ cuộc.


Những người vẫn còn đang đấu giá chỉ còn lại tôi và người thanh niên hơn 20 tuổi kia mà thôi.

Tôi nhớ khi Trác tiên sinh nói giới hạn giá cho tôi, lúc đầu anh bảo là 75 tỷ, sau đó sửa lại lên 82 tỷ, cũng có nghĩa là, 75 tỷ đã rất cao rồi, nhưng anh thật sự rất muốn có chiếc bình này, bèn tăng thêm 7 tỷ.

Tôi hơi căng thẳng, bàn tay cầm bảng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Người thanh niên kia nhìn tôi không ngừng, tỏ vẻ hống hách với tôi. Tôi mỉm cười, phản công lại anh ta bằng cách giơ bảng lần nữa, tăng thêm 340 triệu.

Trong lòng tôi rất muốn đi qua đó, rất muốn cấu véo cho anh ta một trận, rất muốn ném anh ta ra khỏi sàn đấu giá!

Nhưng tôi không phải nữ hiệp, chỉ có thể gửi tin nhắn trước cho anh Trác: “Anh Trác, có lẽ em không làm được rồi. Ở đây có một tên ngốc, cứ cắn mãi không chịu buông, đã lên 75 tỷ rồi.”

“Không sao, nếu 82 tỷ mà không có được thì bỏ cuộc.”

“Vâng ạ.”’

Tin nhắn của tôi vừa gửi đi thì cậu thanh niên kia đã hô lên “82 tỷ”, sau đó dùng dáng vẻ khiêu khích nhìn tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận