Buổi tối thường là ăn lẩu.
Phòng của chúng tôi ăn liên hoan, 80% là ăn lẩu, vì sẽ rất vui. Nhiều đôi đũa cùng đào bới trong một nồi, cực kỳ thân thiết.
Tất nhiên là sẽ có cả vụ uống rượu bia.
Vừa bớt cay lại còn giải khát, còn có thể mời người khác.
Tôi mời tất cả mọi người, riêng trưởng phòng và Nhuế Tuyển thì mời nhiều hơn hai li. Trưởng phòng đối với tôi không chỉ có ơn dẫn dắt mà còn luôn ủng hộ tôi, Nhuế Tuyển cũng giúp tôi rất nhiều, đặc biệt là khi tôi vừa mới bước chân vào phòng Truyền thông.
Liên hoan xong đã là hơn 8 giờ tối, là chủ buổi tiệc, tôi mời mọi người đi hát karaoke, trưởng phòng là người đầu tiên từ chối: "Hôm nay cũng không phải cuối tuần, nếu như chơi quá muộn, ngày mai không có ai đủ tinh thần làm việc cả."
Mọi người đều rối rít lên tiếng: "Vâng."
Loại hoạt động như hát karaoke, đến bây giờ đều khiến người ta vừa yêu vừa hận, yêu là vì trò giải trí này chơi vui muốn chết! Hận là vì bình thường hát xong về đến nhà đã là giữa khuya, đến khi rửa mặt xong rồi đi ngủ là rạng sáng.
Nếu ngày hôm sau còn phải đi làm thì nhất định sẽ không ngủ đủ giấc.
Tôi về đến nhà, đầu óc có chút hỗn loạn, bài thì chắc là không học nổi, đành mở máy vi tính ra, muốn xem xem anh Trác có trên đó hay không, nhân tiện chơi vài ải "Plants and Zombie"
Anh Trác trước giờ vẫn treo trạng thái offline trên zalo, sau khi tôi lên zalo mới chuyển sang trạng thái đang online, như vậy, nếu như anh ấy có trên zalo sẽ biết rằng tôi đang trên mạng.
Rất tiếc, anh ấy không có trên mạng, nhưng có gửi tin nhắn cho tôi lúc 10 giờ.
[Mèo hoang nhỏ, đã về nhà chưa?]
[Đã về rồi.]
[Về sớm vậy à?]
[Vâng, không đi hát karaoke! Anh có muốn qua đây không?]
[Hôm nay thì không qua được rồi, tối mai nhé.]
[Được, vậy ngày mai nhớ qua nhé, có chuẩn bị một sự ngạc nhiên cho anh đó!]
[Mỏi mắt mong chờ. Tối nay em đừng học bài nữa. Mau đi ngủ sớm đi.]
[Vâng.]
Tôi trả lời lại một tin nhắn, rồi mở hộp thư của công ty, thấy có một email chưa đọc, tiêu đề là: Kinh hoảng vì ai kia đạt được S!
Một luồng dự cảm bất an xông thẳng lên não tôi.
Tôi không kịp nghĩ gì nhiều, đầu ngón tay đã mở email ra.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là một đoạn văn.
Nội dung rất dài, nhưng chủ yếu chỉ tập trung vào một điểm: Khương Kha, nhân viên mới vào làm năm nay có gì đó mờ ám với Trưởng phòng Kế Hoạch, nếu không, thì sao một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học dựa vào cái gì mà mới vào công ty đã lên làm quản lý truyền thông cơ chứ? Dựa vào cái gì mới vào làm được hai tháng, đã đạt được điểm S?
Trong nội dung còn có một đoạn truy hỏi, na ná như:"Khương Kha, cô vì tiền mà đã lên giường với trưởng phòng của cô bao nhiêu lần rồi?", hoặc đại loại như "Thỏ không ăn cỏ gần hang, Trưởng phòng Kế Hoạch vậy mà không chống cự nổi sự cám dỗ của phụ nữ trẻ tuổi, sao ông ta có thể làm trưởng phòng được cơ chứ?".
Đến khi đọc xong hết nội dung, mồ hôi lạnh trên lưng tôi đã ướt đẫm như tắm.
Ánh mắt nhích lên một chút nhìn vào hai hàng chữ người gửi và người nhận, người gửi email thì không biết, chỉ là một dãy chữ cái vô nghĩa, hộp thư lại là hotmail, server ở nước ngoài, e là rất khó tra được.
Người nhận thì chằng chịt, hết email này lại đến email kia. Cho dù tôi có bị ngốc đi chăng nữa, cũng biết đây là gửi emai hàng loại, tất cả mọi người trong công ty đều đã nhận được một email như thế này.
Tôi sửng sốt khoảng vài phút, đầu óc trống rỗng, lúc bấy giờ mới nhớ ra phải lập tức gọi điện thoại cho trưởng phòng, nhắc ông ấy vào xem email.
Giọng tôi run rẩy, trưởng phòng liên tục hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi lại không thể nói rõ được nguyên nhân.
Sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn cứ ngồi đó chờ đợi.
Trong đầu tôi là một mớ ngổn ngang, lúc thì nghĩ rằng trưởng phòng sẽ có cách thôi, khi thì nghĩ rằng các đồng nghiệp sẽ nhìn tôi như thế nào, một lát lại nghĩ anh Trác có tức giận hay không, sao tôi lại giống kẻ hay gây chuyện phiền phức thế, chốc lát lại nghĩ rốt cuộc là ai làm?
Trực giác khiến tôi nghi ngờ thư ký Đinh, gần đây tôi chỉ va chạm với một mình cô ta, hơn nữa cô ta còn thầm thích anh Trác, nhất định cô ta xem tôi là tình địch…
Tốc độ trả lời của Trưởng phòng nhanh hơn tôi nghĩ nhiều, chưa đầy mười phút ông ấy đã vội gọi điện thoại lại cho tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...