Có lẽ do trời sinh tôi vốn lạnh nhạt, trước giờ tôi không nghĩ quan hệ của mình với cô ấy tốt được bao nhiêu, tình bạn thân thiết đến nhường nào. Vì thế mới chẳng thể ngờ rằng cô ấy lại dùng giọng điệu quan tâm như thế mà nói chuyện với tôi.
"Gần đây cậu thế nào rồi." Cô ấy hỏi: "Tốt nghiệp xong đã tìm được việc chưa?"
Tôi gật đầu.
"Ở đâu thế? Vẫn ở thành phố A sao?" Cô ấy hỏi.
"Một công ty bất động sản ở thành phố A."
Cô ấy do dự hỏi: "Là công ty của vị kia nhà cậu hả?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
"Lần trước ở quán cà phê, giám đốc Thời luôn miệng nhắc đến tên vị kia nhà cậu nên tớ cũng để ý." Cô ấy thuận miệng giải thích một câu.
Là người có lòng, nhưng người có thân phận như tôi thì sợ nhất là người có lòng như cô ấy.
Tức thì tôi quay sang nhìn cô ấy một cái.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tớ chứ!" Cô ấy huých cùi chỏ một cái rồi oán trách nói: "Hai chúng ta ai sạch hơn ai chứ?"
Tôi nghĩ lại thì cũng đúng.
Cô ấy biết chuyện của tôi với Trác Nguy thì sao tôi lại không biết chuyện của cô ấy với giám đốc Hồ chứ.
Lấy quan hệ của cô ấy với giám đốc Hồ thì cô ấy vào được chung kết có gian lận hay không cũng không biết nữa.
"Cậu thì sao?" Tôi hỏi: "Cuộc thi ca sĩ lần trước sau đó thế nào nữa? Tớ không để ý lắm."
"Cậu đúng là vô tư mà." Cô ấy quở trách nhìn tôi: "Nếu tớ mà là cậu thì dù có không tham gia cũng phải xem tiếp phần sau chứ. Là cậu tự bỏ lỡ cơ hội."
"Nếu đã bỏ qua rồi thì xem làm gì nữa? Phải xem người ta sống tốt thế nào, còn mình thì lại từ bỏ cơ hội tự tìm phiền phức vào thân à?" Tôi bảo: "Trường chúng ta có cậu với An Thuỵ Đan vào chung kết, sau này cậu đứng thứ mấy vậy? Tớ xem bộ dạng bây giờ của cậu thì chẳng khác gì so với ngôi sao cả đấy."
"Tớ đứng thứ bảy, cậu ấy thứ mười ba."
Tôi hơi ngạc nhiên, chất giọng của An Thuỵ Đan tốt hơn tôi rất nhiều, cũng tốt hơn Vân San San luôn, sao lại xếp sau Vân San San chứ?
"Đừng có làm vẻ kinh ngạc thế chứ, còn để người ta tưởng cậu là một bé gái ngây thơ đấy." Cô ấy bảo: "Ngay ngày giám đốc Thời chấp thuận cậu thì cậu phải nên rõ ràng rồi chứ, bối cảnh mới là thứ quan trọng nhất."
Tôi im lặng.
Tất nhiên tôi biết, nhưng biết là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
"Hạng bảy là do tớ đã dốc toàn lực lấy được thứ hạng cao nhất rồi, cái này bao gồm cả năng lực chuyên nghiệp của tớ, cũng bao gồm những hoạt động ở các mặt khác." Vân San San tiếp tục nói: "Sau khi bọn tớ đấu xong bán kết vào được chung kết thì phải được huấn luyện mọi mặt bao gồm chất giọng, vũ đạo, diễn xuất."
"An Thuỵ Đan ngoài chất giọng tốt ra thì còn cái gì chứ?" Vân San San nói: "Loại tuyển chọn thế này cũng phải để khán giả vui tai vui mắt mới được, hiện tại là thời đại của giới giải trí, công ty bỏ sức nâng đỡ một người là muốn cô ấy phải kiếm tiền. Còn nhớ lúc đó tớ từng nói với cậu không, nâng đỡ một An Thuỵ Đan còn khó hơn nâng mười người như tớ và cậu đấy."
Tôi gật đầu, ngày đó Vân San San đúng là đã nói lời tương tự vậy.
"Vậy bây giờ sao rồi?" Tôi hỏi.
"Tớ với cô ấy đều ký hợp đồng với công ty âm nhạc, hơn nữa còn cùng một nhà. Công ty sẽ sắp xếp cho bọn tớ tham gia một ít chương trình giải trí cùng một vài buổi dạ hội, cũng sẽ có thương lượng diễn xuất." Cô ấy dừng một lát: "Cô ấy có lẽ đến hạn thì sẽ bị huỷ hợp đồng."
"Sao vậy?" Tôi lại giật mình lần nữa.
"Cô ấy... Nói sao nhỉ? Có chút không biết vận dụng cơ hội, quan hệ trong giới cũng rất tệ. Cô ấy thích được người khác nâng đỡ, có lẽ cậu nghĩ trong công ty âm nhạc thì ai mà chẳng có lượng lớn tài nguyên trên tay, nhưng đúng là không ai xem cô ấy là của quý cả! Với cả cô ấy có nhiều thứ không hợp ý cổ lắm, cô ấy cảm thấy những người khác không đáng để vào mắt, ai cũng đều dựa vào cạnh tranh bất chính mà trèo lên cao, chỉ có cô ấy là thuần khiết... Thế nên..." Vân San San nhún vai một cái.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra.
Một cô gái tự cho mình là đoá sen thuần khiết, dáng vẻ cũng không phải quá xinh đẹp nhưng mọc lên ở trong bùn, xung quanh còn toàn là những con người duyên dáng yêu kiều, mùi vị ấy đúng là không hề dễ chịu.
Nếu cô ấy không chịu đựng được sự cô quạnh, khổ luyện kỹ thuật, móc nối quan hệ tốt với những người chung quanh rồi chờ đợi thời cơ; nếu không rút ra kinh nghiệm xương máu, sửa lại nhan sắc, học chút diễn xuất, luyện chút vũ đạo, thì sẽ như nước chảy bèo trôi với người khác...
"Đúng rồi, cậu với giám đốc Hồ sao rồi? Vẫn đang ở chung chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...