Cũng giống như việc rời đi của Chung Giai, tôi phát hiện trưởng phòng của chúng tôi dường như đối xử với tôi tốt hơn một chút.
Cái kiểu tốt này, không phải hỏi han ân cần về mặt sinh hoạt, mà là ông ấy bắt đầu tự mình dẫn dắt tôi.
Mỗi lần bộ phận cấp cao của công ty họp, ông ấy đều dẫn theo tôi; phòng tôi và phía phục vụ đàm phán, ông ấy cũng sẽ kêu tôi lên; thậm chí có một lần, ông ấy tự mình quyết định mời mấy người chủ biên của các ấn bản bất động sản lớn, giới thiệu tôi cho họ...
Tôi còn nhớ một lần ấy, mấy vị chủ biên vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt có vài phần ngả ngớn, lời nói cũng khiến người ta rất khó chịu, nghiễm nhiên là cho rằng tôi là gái tiếp đãi mà trưởng phòng mang đến.
Kết quả, vừa mới nói mấy câu, trưởng phòng của chúng tôi lập tức ngắt lời họ, nói ra một cách thẳng thừng nhất: "Khương Kha quả thực rất đẹp, tuy rằng cô ấy còn đang trong giai đoạn thực tập nhưng tôi sẽ tự mình dẫn dắt cô ấy. Cái cô Chung Giai trước kia, các vị đều biết rồi đấy, cô ấy đã rời đi rồi."
Nói đến đây, tất nhiên là có người hỏi vì sao Chung Giai rời đi.
Trưởng phòng liếc mắt nhìn qua tôi: "Không có mắt, làm chuyện không nên làm, đắc tội với người không nên đắc tội."
Ánh mắt mọi người nhìn vào tôi lập tức thay đổi.
Cái kiểu xâm phạm một cách trắng trợn trước đó chẳng thấy đâu nữa, mà trở nên tôn trọng vài phần.
Ngụ ý của trưởng phòng rất rõ ràng, Chung Giai làm chuyện không nên làm, đắc tội tôi.
"Ngày hôm nay tôi dẫn theo Khương Kha đi gặp mọi người chủ yếu là để cho cô ấy quen biết mọi người một chút, sau này giao tiếp với truyền thông, quảng cáo cũng được, văn bản mềm cũng được, tôi sẽ từng bước giao cho cô ấy." Trưởng phòng nói.
Những lời này nói ra, ánh mắt mọi người nhìn tôi liền không còn chỉ là tôn trọng nữa, có vài vị thậm chí còn mang theo hơi chút lấy lòng.
Ở thời đại này, bất động sản là nghề nghiệp kiếm tiền cực nhiều, cũng là ông lớn trong việc tài trợ quảng cáo.
Trưởng phòng nói muốn giao các mặt giao tiếp truyền thông và quảng cáo cho tôi, vậy tôi chính là thần tài của bọn họ, bọn họ có mấy lá gan mà dám cợt nhã tôi?
Thế nhưng...
Tôi rất bất ngờ.
Trước bữa tiệc này, trước khi trưởng phòng dẫn dắt tôi, ông ấy không tiết lộ ra một chữ nào, hoàn toàn không nói gì về chuyện muốn giao việc truyền thông cho tôi.
Tôi không thể hỏi ngay trong trường hợp này, đành phải giả vờ xác nhận.
Sau khi ăn cơm xong, tôi cầm ly rượu, lần lượt mời rượu bọn họ, mong rằng sau này bọn họ chiếu cố một chút đến công ty chúng tôi, phái kí giả đến đưa tin nhiều hơn; bọn họ cũng biểu thị hy vọng chúng tôi ủng hộ công tác của họ, đưa lên thêm nhiều quảng cáo nữa,..vv.
Tôi vốn ôm quyết tâm, nghĩ đằng nào cũng say thôi, mỗi lần uống đều cạn một ly rượu trắng, Nhưng nào ngờ mới vừa uống ba ly, trưởng phòng của chúng tôi đã nói: "Khương Kha, cô là một cô gái, dạ dày không tốt, có lòng uống một chút là tốt rồi."
Trong lúc nói chuyện, ông ấy đã dặn dò nhân viên phục vụ lấy cho tôi sữa chua.
Sau đó, cả quá trình tôi đều uống sữa chua, mỗi lần uống một hớp nhỏ, những người khác thì là một hơi nốc hết một ly rượu trắng.
Đến khi bữa cơm kết thúc, trưởng phòng lái xe đưa tôi về nhà, lúc này tôi mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Trưởng phòng, ngài có thể nói cho tôi tại sao không? Tại sao tôi lại bỗng nhiên trở thành đối tượng được ngài bồi dưỡng trọng điểm thế này?"
"Đương nhiên là có người dặn dò rồi."
"Thư kí Tống?" Tôi hỏi.
Trưởng phòng liếc nhìn tôi: "Là chủ tịch Trác, ngài ấy bảo tôi cố gắng bồi dưỡng cô."
Quả nhiên là Trác tiên sinh, nhưng mà, không biết anh ấy nói với trưởng phòng thế nào. Tôi kiềm chế xung động muốn hỏi ra của mình, không thắc mắc thêm câu nào nữa.
"Những người đó chỉ là chủ biên báo bất động sản, ở một mức độ nào đó mà nói, chúng ta mới là cha mẹ nuôi cơm của bọn họ." Trưởng phòng nói, "Giữ mối quan hệ tốt với những người này, công ty sẽ có được một vài lời tuyên truyền từ bên ngoài, cơ bản đó chính là văn bản mềm."
Tôi đáp một tiếp: "Vâng."
"Ngoài bọn họ, biên tập và phóng viên xã hội cũng quan trọng" Trưởng phòng nói, "Mỗi một công ty, mỗi một bất động sản, ít nhiều đều có chỗ không khiến người ta vừa ý, có vài nội dung hoàn toàn không thể đăng báo. Giai đoạn cuối cùng, tôi còn có thể dẫn cô đi gặp mặt một vài tổng biên tập truyền thông của thành phố A, chỉ cần một câu nói của một họ thì một bản thảo sẽ được đưa lên hoặc là rút xuống."
"Vâng ạ, cảm ơn trưởng phòng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...