Khoảnh khắc đó, tôi chỉ có một cảm giác, bà ta biết tôi có tiền, hơn nữa còn biết tôi có ba triệu.
“Rất xin lỗi, tôi thật sự không có nhiều tiền thế.” Tôi nhìn bà ta, cố tỏ ra thản nhiên.
Nếu như bà ta đã lục hành lý của tôi thì khó bảo đảm trong lúc tôi ngủ bà ta không lục túi quần túi áo của tôi.
Tôi cá bà ta không dám nói bà ta lục quần áo của tôi, dù sao bà ta cũng là người lớn trong nhà, việc này mà nói ra xấu hổ vô cùng.
Nhưng đáng tiếc, tôi đã đánh giá cao bà ta.
“Không có? Vậy trong túi quần của cô đựng cái gì?” Bà ta cười rất đắc ý, “Tiền kia là cô mang về phải không? Hay là cô ăn trộm của nhà? Tôi thấy cô còn một cái thẻ nữa, sáng mai cô dám đi rút không, để tôi với bố cô xem xem rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền để dành?”
“Dì Tống, dì đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu? Tôi làm gì có tiền gì hay thẻ gì?” Tôi nói, “Các người muốn sau khi tốt nghiệp tôi đưa cho các người ba triệu chứ gì, tôi đồng ý là được, sau này tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của các người.”
Cũng không biết có phải là do tôi đồng ý dứt khoát quá hay không, dì Tống vẫn chắc chắn rằng tôi có rất nhiều tiền, hoặc là bà ta muốn chứng minh rằng những gì bà ta vừa mới nói là đúng, bà ta đập tay lên bàn, “Đưa tiền với thẻ ra đây!”
“Tôi không có.” Tôi tiếp tục phủ nhận.
Ba triệu không phải chuyện to tát gì, nhưng tấm thẻ đó… đó chính là mạng của tôi!
Còn về phần tiền đó từ đâu ra, bất kể thế nào cũng không thể để cho bọn họ biết được, bằng không, bố tôi sẽ đánh gãy chân tôi, còn dì Tống sẽ lấy chuyện đó để uy hiếp tôi cả đời.
“Không có?” Bà ta cười lạnh, vẻ mặt hiền hòa giả vờ mấy ngày trước như một lớp mặt nạ, toách một tiếng nứt ra, bà ta vỗ bàn nói, “Khương Kha, cô đang trợn mắt nói dối đúng không!”
“Không có là không có!” Tôi chẳng chút sợ hãi lườm bà ta, “Dì Tống, dì định làm gì? Bây giờ dì còn ép tôi lấy tiền cho dì nữa sao! Tôi lấy đâu ra tiền? Tôi vẫn còn là sinh viên!”
“Cô không có tiền? Vậy để tôi lục xem!” Bà ta vừa nói vừa chộp lấy tôi.
May mà tôi nhanh nhẹn lùi về phía sau mấy bước mới không bị bà ta tóm được.
“Bố! Dì Tống quậy như vậy mà bố vẫn không quan tâm sao?” Tôi đứng bên cạnh bàn trà nhìn chằm chằm vào bố tôi.
Bố tôi nhìn dì Tống sau đó lại nhìn tôi: “Nếu như mày có tiền thật thì lấy một nửa ra đưa cho nhà!”
“Bố, bố có còn muốn con sống hay không đây? Con vẫn là sinh viên, vừa đi học vừa đi làm, con sống dễ lắm à? Nếu như bây giờ bố muốn con lấy tiền ra để trợ cấp cho gia đình thì ngày mai con lập tức đến tiệm gội đầu làm gái!” Tôi gần như là hét lên.
“Con ranh này mày to mồm thế làm gì? Màu không sợ hàng xóm láng giềng người ta nghe được hay sao?” Dì Tống lườm tôi quát nhỏ.
Coi như tôi cũng hiểu rồi, bà ta không sợ mất mặt với tôi, nhưng bà ta sợ mất mặt với người ngoài.
Tôi lập tức cười lạnh: “Bà còn không sợ mất mặt thì tôi sợ cái gì? Nếu hai người còn ép tôi lấy tiền ra nữa tôi lập tức nói cho cả làng cả xóm biết, mẹ kế bà ép tôi làm gái!”
Dì Tống bị tôi dọa cho sợ, đứng im tại chỗ không biết nên làm thế nào.
“Bố, chuyện ngày hôm nay bố cũng thấy rồi đấy. Mấy năm nay con vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì bố là bố ruột của con. Nhưng mấy năm nay, con sống thế nào, cả nhà đối xử với con thế nào? Bố thử đặt tay lên ngực hỏi lương tâm mình xem, rốt cuộc có bao giờ coi con là con gái bố chưa?” Tôi vỗ ngực mình.
“Mỗi lần bố vừa mắng vừa đánh con, tim bố có đau không?”
“Bố thấy ngày nào con cũng phải đi làm thêm mấy việc cùng lúc, còn phải đi nhặt ve chai, tim bố có đau không? Nhà mình thực sự nghèo đói đến vậy sao?”
“Lúc bố nhìn người đàn bà này ức hiếp con, bố có từng hỏi con được câu nào không?”
“Bố, bố nói một cách lương tâm xem, rốt cuộc con nợ bố bao nhiêu ân nuôi dưỡng?”
“Từ sau khi mẹ con đi, ngày nào con cũng nấu cơm rửa bát, nói một câu khó nghe thì bố thuê ô sin còn mất tiền công, con chỉ ăn ba bữa mà quần áo của con, trừ đồ lót ra thì có cái nào là không mặc thừa của người ta?”
“Ngoại trừ những thứ đó ra thì chỉ có học phí, sáu năm tiểu học, ba năm cấp hai, chín năm giáo dục bắt buộc chỉ có một khoản phí linh tinh, học phí cấp ba được miễn một nửa, đại học chỉ cho con được một kỳ!”
Tôi nói liên tục, muốn kể sạch những ấm ức mà mấy năm qua tôi phải chiu, nhưng tôi còn chưa nói xong, dì Tống đã lên tiếng: “Một câu thôi, ba trăm triệu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...