Tôi lại thấy bố tôi nhìn sang, ánh mắt ông tia cái điện thoại của tôi, mấy người bạn chơi bài của ông cũng quay sang nhìn theo.
“Con nít con nôi, chơi điện thoại cái gì?” Tôi giả vờ thân thiết xoa đầu Khương An, “Cứ nghiên cứu cái máy học ngoại ngữ này đi, thứ này tốt lắm đấy, vừa nghe được tiếng Anh vừa chỉnh lại được phát âm của em đấy. Đợi đến khi tiếng Anh của em khá lên rồi sau này có thể thi vào trường đại học tốt, tìm được việc làm tốt! Bây giờ học tiếng anh tốt là có lợi lắm đấy!”
Đối với học sinh cấp hai mà nói việc thi đại học vẫn còn quá xa xôi, nó bĩu môi, vẫn muốn đòi tôi cái điện thoại.
Tôi nghe thấy mấy người ngồi bên bàn bài bắt đầu bàn tán, “Lão Khương, con gái ông ngoan thật đấy! Còn biết mua máy học ngoại ngữ cho em, cái món này không rẻ đâu!”
"Đúng thế, Khương Kha là sinh viên sau này Khương An nhà ông chắc chắn cũng sẽ trở thành sinh viên.”
“Nhà ông có phúc thật đấy!”
Bố tôi cảm thấy rất mát mày mát mặt, liền cười nói, “Đúng thế, Khương Kha luôn rất ngoan.”
“Nghe thấy chưa? Sau này em nhất định phải trở thành sinh viên đại học, không được phụ lòng cha mẹ.” Tôi ngồi trên sô pha, Khương An ngồi bên cạnh, tôi đọc quyển hướng dẫn sử dụng cho nó nghe.
Khương An nghe xong liền lôi máy ra nghịch, tôi lại nhắn tin cho Trác tiên sinh.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Xã giao.”
“Có phụ nữ không?”
“Có.”
“Hừ hừ hừ!”
“Những người khác có, tôi thì không.”
Tôi bật cười, trong đầu lại hiện lên vẻ cười khẽ của anh, nếu như có anh ở đây lúc này chắc chắn anh sẽ véo mũi tôi, cười chế giếu tôi là cái bình dấm.
“Vậy thì anh cứ làm việc đi!”
Tôi trả lời lại bằng một câu, sau đó bắt đầu chơi xếp hình trên điện thoại, Khương An thò đầu sang nhìn mấy lần.
“Bên trái bên trái… bên phải bên phải… nhanh… mau xoay lại đi…” Khương An dựa cả nửa người lên tôi, rõ ràng tôi mới là người đang chơi vậy mà nó còn sốt ruột hơn cả tôi nữa.
“Ông Khương, Khương Kha với Khương An nhà ông thân nhau thật đấy!” Tôi nghe thấy bạn bài của bố tôi nói: “Nhìn hai đứa chúng nó chơi vui chưa kìa.”
“Hai đứa này từ nhỏ đã thân thiết.” Bố tôi trợn mắt nói dối, “Mấy năm nay Khương Kha đi học xa, An An vẫn nhớ nó lắm.”
Tôi hơi ngẩng lên, kinh ngạc vì câu nói đó của bố tôi, từ trước đến giờ không biết bố tôi là người bốc phét như thế đấy!
Bốn năm đại học, tuy rằng vẫn chưa được bốn năm, nhưng số lần Khương An gọi điện cho tôi là bằng 0. Trước kia khi chưa vào đại học, tôi còn chưa bao giờ thấy nó thân thiết gọi tôi một tiếng chị đấy.
Trước giờ nó toàn ghét bỏ tôi, khinh tôi ăn của nó, dùng đồ của nó.
Tôi cũng chẳng phản bác, không nói gì, bởi có nói cũng chẳng được gì.
Gia đình này là chút tình thân cuối cùng của tôi trên thế giới này, tôi không biết mẹ tôi đang ở đâu, có phải đã lập gia đình mới với người đàn ông khác, có thêm em trai hay em gái rồi không.
Mấy năm qua tôi đều cố chấp quay về nhà, về để gặp bố, cũng trông chờ một ngày nào đó mẹ tôi có thể quay về gặp tôi một lần.
6 giờ chiều, có người bảo phải về, ván bài cũng dừng ở đó.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người nói: “Đánh thêm một ván nữa, thêm ván nữa đi…”
Cứ thế một ván tiếp một ván, mãi đến gần bảy giờ tối mới thôi.
Dì Tống giả vờ giả vịt mời khách ở lại, nói rằng mình đã chuẩn bị xong cơm rồi, đương nhiên mọi người sẽ không ở lại thật, từ chối rồi về luôn.
Tôi bận rộn thu dọn bàn bài với dì Tống, sau đó bày bát đũa ra bàn.
“An An, có món vịt muối và đùi thỏ con thích nhất này.” Dì Tống cười vẫy tay với Khương An.
“Oa, đều là món con thích!” Khương An bật dậy khỏi sô pha chạy đến bên bàn ăn, bốc một miếng vịt muối cho vào mồm.
Dì Tống cười đánh vào tay nó, “Đi rửa tay mau lên!”
___
Bàn ăn cơm chính là bàn đánh bài vừa rồi, bàn vuông bốn cạnh vừa vặn mỗi người một bên.
Tôi với bố tôi ngồi đối diện nhau.
Không thể không nói, so với cái dáng trông như xác chết biết đi lúc tôi còn nhỏ thì bây giờ ông đã khá hơn rất nhiều rồi, công của dì Tống không thể bỏ qua được.
Ông đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, ánh nhìn dừng lại ở cái điện thoại của tôi, giọng ông đầy khó chịu: “Tiền ở đâu ra?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...