Chồng Già


- Trình công tử, nô gia là người đã có gia thất.

Mong công tử giữ tự trọng.

An tức giận tới lỗ mũi phập phồng.

Người này làm sao lại mặt dày vô sỉ, nói chuyện hai câu liền sấn sổ gạ tình, còn khuyên người ta bỏ chồng theo hắn.

Này là nhảy nhầm kịch bản Kim Bình Mai sao? Sao trên đời lại có cái mặt hàng như này, tưởng mình đẹp như thiên thần sao, hay là phú khả địch quốc? Hắn cho hắn là người gặp người đổ, hoa gặp hoa rơi, liệt nữ cũng phải cởϊ qυầи theo hắn sao?
Nhìn bản mặt trát đầy phấn làm bộ làm tịch thâm tình, cặp môi đỏ loẹt cứ mở ra đóng vào, nhả ra câu câu buồn nôn, An chỉ hận không thể cho hắn một tát "đùa với bà mày.".

Nhưng nghĩ lại, giang hồ hiểm ác, nàng tương lai còn muốn lăn lộn chốn giang hồ, không nên nhất thời mà rước thêm thù địch.

Thế nên nàng nhịn.

Mỹ nhân đến lúc tức giận vẫn là mỹ nhân.

Trình Văn Lãng cho rằng do bản thân đường đột, nên nàng mới tức giận, hiểu lầm mình là đang đùa cợt nàng.

Điều này cũng không sai.

Hắn tin rằng chỉ cần hắn kiên trì, nàng lập tức sẽ nhận ra chân tình của hắn.

- Tiểu mỹ nhân, nàng đặt tay lên ngực nghĩ lại, chẳng lẽ không thấy sấm quang chớp giật, chúng ta vừa gặp như đã quen lâu.

Rõ ràng hai ta mới là nhân duyên thiên mệnh.

- Không thấy.

Trời quang mây tạnh, không sấm cũng chả chớp, chỉ có ngươi háo sắc mới nghĩ tới sét đánh ái tình.

Nhân duyên thiên định cái bà nội nhà ngươi.

An nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng.

- A ...!Có phải hay chăng là vì nàng còn e ngại lão công hiện giờ không chịu buông tay? Một kẻ như hắn sao xứng với mỹ nhân như nàng? Chỉ cần nàng tin ở ta, ta sẽ gặp mặt đối chất với hắn.

Đảm bảo hai người sẽ hòa ly trong vui v ...!
"Rầm."
- Ta cùng lương nhân tương kính như tân, tình như cầm sắt.

Người ngoài như ngươi đừng có tự mình suy diễn rồi làm bậy.

Có bệnh thì mau cút về uống thuốc đi.

Buồn cười, còn muốn gặp "lão công" nhà nàng? Không biết sống chết! Này là hít nhiều phần quá nên tắc não rồi phải không? Mặt hàng này còn muốn làm Tây Môn Khánh? Tiếc nha, nhan sắc chưa đủ, dù có là Phan Kim Liên hàng thật giá thật đứng đây cũng chạy xa mười tám lối rẽ rồi.

An khinh thường quay đi, bước nhanh trở lại phòng mình.

Mỹ nhân đập bàn tức giận bỏ đi.


Đến cái khuôn mặt đỏ bừng giận dữ cũng khả ái vô song.

Trình Văn Lãng tim như ngựa hoang phi nước đại, ngây cả người nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều thoăn thoắt chạy đi.

Nàng là ai, là tiên nữ phương nào tới đánh cắp mất trái tim của hắn.

Trình Văn Lãng bỗng nhiên sực nhớ ra tên nàng là gì nàng vẫn còn chưa chịu cho hắn biết.

Thế là ba giò bốn cẳng đuổi theo.

Vương tiểu nhị nhìn họ Trình đuổi theo quấy rối nương tử người ta tới bất chấp hình tượng, mấy lần muốn bước tới can ngăn, nhưng ngại ngần hắn là tâm can bảo bối của người trọ phòng chữ Vị.

Không may lại đắc tội với vị kia thì bà chủ hẳn sẽ lột da, phơi hắn lên làm thịt gác bếp không chừng.

Trong lúc ồn ào thì một vị hán tử ở một bên nhìn tình cảnh từ đầu tới cuối không nổi nữa liền "rút đao tương trợ".

- Vị công tử này, ngươi không nghe rõ nương tử kia nói rõ ràng rồi sao.

Nàng ý đã có gia thất, ngươi cũng đừng ngang ngược đa tình như vậy.

- Cút xéo.

Ngươi thì biết cái gì.

Xưa nay nhân duyên do phụ mẫu sắp đặt.

Làm sao ngươi biết người nàng lấy có xứng với nàng ấy không.

- Vậy ý là ngươi thì xứng sao? - Hán tử cao lớn miệng cười nhếch mép, ý tứ mười phần coi thường.

- Ta ...!ta thì sao chứ.

Bổn công tử muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền.

Ngoại trừ làm hoàng hậu, chỉ cần nàng ý muốn, có cái gì bổn công tử không cho được ....!Lằng nhằng, người tránh ra ...!
Mắt thấy bóng dáng mỹ nhân biến mất trên lối cầu thang lên lầu, bản thân lại bị một mãng phu dây dưa không dứt, hắn lớn tiếng hô lên.

- Tiểu mỹ nhân, nàng chớ lo lắng, mọi chuyện cứ để ta giải quyết.

Đến tận cửa phòng rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hô lớn như vậy, An thật sự vừa tức giận lại xấu hổ tới mức muốn nhảy sông tự vẫn.

Lão cô gia mà biết, có bóp chết nàng không cũng không biết nữa, nhưng danh dự bị cường bạo kiểu này thì nàng cũng chả có mặt mũi mà ra ngoài gặp người.

Lùm xùm gây cười ở tầng hai Hương Tiên lâu rất nhanh được khách nhân đem làm câu chuyện cười nói ra lúc trà dư tửu lậu.

Cả phòng ăn huyên náo nói cười, chỉ có một bàn ăn nằm trong góc phòng có ba người lặng lẽ ngồi ăn.

Lão cô gia thong thả gắp thức ăn, thi thoảng liếc nhìn nữ nhân trùm áo choàng xám che kín nửa mặt, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp cùng một đôi môi tựa cánh đào thắm, uể oải nhai cơm.

Dáng vẻ tựa như con chim cút gặp phải mưa rào.

Nô tì Xuân hết nhìn cô gia lại nhìn tiểu thư nhà mình, quả thật không biết nên nói gì cho phải.


- Ngươi biết tên họ Trình kia? - Lão cô gia hướng phía "nương tử" nhà mình hỏi chuyện.

- Sao có thể! Ta lần đầu tới đây, còn đang nhìn ngắm phố phường mới lạ.

Là hắn vô duyên vô cớ tự bò tới gây chuyện với ta.

Lão cô gia yên lặng gắp một miếng cá hấp bỏ vào bát, nhàn nhạt nói :
- Thực ra cũng không phải vô duyên vô cớ.

Ngươi cũng biết rõ đi.

Ở cách mấy bàn bên có một nam tử cao gầy, nốt ruồi đen to mọc bên khóe miệng, đang thao thao tám chuyện với mấy người quanh đó.

- Tên mặt trắng họ Trình kia ỷ mình là đích tôn của phủ Trình tướng, xưa nay mắt cao hơn đầu, mặt trát phấn son dày còn hơn cả nữ nhân.

Ta cứ tưởng hắn chướng mắt nữ nhân, coi thường nam nhân.

Thật không ngờ cũng có một ngày thấy được hắn theo đuổi nữ nhân, lại còn là nữ nhân đã có chủ.

Các ngươi nói xem phủ Trình tướng có phải hay không sẽ thắp hương cảm tạ tổ tiên hiển linh hay là đóng cửa không ra vì e mất mặt?
- Thiên hạ bên ngoài chả phải đồn đoán hắn là đoạn tụ sao? Biết đâu giờ cũng là hắn giả vờ cho chúng ta xem thì sao?
- Đồn đoán cũng chưa chắc đã thật đâu.

Nghe nói từ qua tới giờ hắn lục tung khắp Hương Tiên lâu tới gà bay chó nhảy để tìm người đấy.

-Thảo nào, thấy ầm ỹ không yên cả buổi.

Vậy kết quả thế nào?
- Hẳn là không thấy đi.

Lúc ban nãy ta còn thấy mặt hắn dài như quả cà tím, thẫn thờ đi khắp lầu trên.

Ha ha ...!
- Nếu vậy chả phải nàng kia đã chuồn mất rồi sao? Đáng tiếc a! Không còn kịch hay để xem.

- Cũng thật đáng tiếc cho mỹ nhân kia.

Theo ta thấy nàng ta chắc còn không biết Trình gia giàu nứt đố đổ vách tới mức nào đâu.

Nếu biết, có khi giờ đã quên mình bò lên giường của hắn rồi cũng nên.

- Nói vậy cũng chưa chắc.

Đâu phải ai cũng hám vinh hoa phú quý.

- Ôi chao, ta thì lại cùng suy nghĩ giống vị huynh đài này.

Mọi người nghĩ thử xem, nữ nhân mặt dặn mày dày, không biểu xấu hổ mà chường mặt ra ngoài, không phải toàn một loại như thế đó sao.


- Phải đấy, phải đấy.

Nhất là mấy thể loại cậy mình có tí nhan sắc, không chịu ở nhà giữ nữ tắc, lại cứ ra ngoài trêu ong ghẹo bướm, thực ra cũng có khác gì kỹ nữ bán thân đâu.

- Các ngươi có nghĩ: có khi nào nàng ta cũng lên giường với không ít kẻ rồi không? Mặt như thế, eo như vậy, hẳn là vô cùng dục tửu dục tiên đi ha! A ! Kẻ nào?
Một tên béo ngồi bàn bên đang phấn khích tưởng tượng, đột nhiên hét lớn lên.

Máu tươi trên đầu chảy xuống không ngừng, hắn lấy tay che lại trên đầu, cả thân người núc ních đầy mỡ đứng bật dậy, cảnh giác trừng nhìn tứ phía.

Phía dưới chân hắn lọc cọc có hai cái chén mẻ đang lăn, trên đầu là một mảnh vỡ ghim luôn vào sọ.

- Khỏi cần nhìn, là lão nương đấy thì sao?
- Lý đai nương, quân tử động khẩu không động thủ.

Có gì thì từ từ nói chuyện - Mắt trông thấy một nữ đại nương lưng hùm vai gấu giận dữ đứng lên, tên béo hoảng sợ khẽ lùi lại.

- Bà đây thèm vào? Bà đây cũng chả phải quân tử.

Nhất là cái thể loại ngụy quân tử như các ngươi.

- Lý đại nương, chúng ta kính bà là nữ trung hào kiệt, nhưng không có nghĩa mặc bà phỉ báng danh dự chúng ta đâu.

- Các ngươi đánh rắm thối lắm có biết không? Các ngươi mà là quân tử? Có quân tử nào lại hợp nhau đi nói xấu nữ nhân như các ngươi? Nói như ngươi, lão nương ta ra ngoài sinh kế gia đình cũng là một hạng mặt dạn mày dày vô sỉ? Chả lẽ chúng ta xúi quẩy lấy phải một trong những gã bất tài như các ngươi, đành phải ôm nữ tắc ngồi trong nhà nhìn gia môn tận tuyệt? Không lẽ chúng ta lăn lộn mưu sinh cũng là đáng xấu hổ? - Lý đại nương tức giận đập bàn.

- Sao có thể, sao có thể ! Lý đại nương xưa nay nổi danh nữ nhi không thua anh hùng, sao có thể đánh đồng với mấy nữ nhân chỉ biết õng ẹo, khắp nơi câu dẫn nam nhân! - mấy gã đàn ông cường thế không bằng Lý đại nương, xưa nay cũng biết tới sự ngoa ngoắt của nữ nhân lợi hại này, trong lòng run rẩy, không khỏi bày ra tư thế nhún nhường xoa dịu.

- Nói nhảm.

Đừng tưởng ta không biết, mấy kẻ như bọn ngươi chỉ biết nói xấu sau lưng nữ nhân, nhưng thực ra cũng thèm nhỏ cả dãi khi thấy nàng ta đi.

Lão nương hôm qua cũng nhìn thấy hết cả rồi, người ta chỉ là một tiểu cô nương không hiểu sự đời hiếu kì phố phường mới lạ, các ngươi thì hay rồi, như lũ chó hoang đói khát, nhìn người ta bằng cái bản mặt đến phát tởm.

Nếu không phải họ Trình kia mạnh vì gạo bạo vì tiền, các ngươi chắc cũng chả ngại ngần dây dưa người ta đâu phải không? Nam nhân như các ngươi có giỏi thì ra ngoài, dùng sức mà kiếm tiền chăm lo gia đình.

Đừng có không biết nhục mà ngồi đây bắt chước mấy hạng đàn bà chỉ biết há mồm dèm pha người khác.

So với lũ hạng người không bằng đàn bà các ngươi, họ Trình kia còn hơn cả trăm lần.

Sinh ra các ngươi là gia môn bất hạnh, phụ mẫu các ngươi hẳn phải thẹn với liệt tổ liệt tông lắm nhỉ? Con cháu các ngươi tự hào hay không có một chưởng bối như các ngươi?
- Đại nương, xin ngừng.

Chúng ta biết chúng ta sai rồi, mong người hạ thủ lưu tình, tha cho chúng ta mặt mũi.

Chúng ta từ giờ về sau sẽ sửa đổi.

- Phải đấy, phải đấy, chúng ta nhất định sẽ sửa.

Đám nam nhân mới lúc nãy còn ha ha hùng hồn tám chuyện người ta, giờ thì bị Lý đại nương oang oang chửi đến máu chó lầm đầu, vừa xấu hổ vừa giận dữ, lại không thể làm gì, chỉ có thể nối đuôi nhau chuồn mất dạng.

Nghe một bài chửi thật dài như hịch tướng sĩ, có người hả hê vì kẻ khác gặp họa, lại có người xấu hổ im lặng.

Cả phòng ăn bỗng dưng im phăng phắc trong khoảng khắc.

Chỉ nghe thấy tiếng Vương tiểu nhị nói cười không ngừng rót trà cho khách: "khách quan, mời dùng trà, mời dùng trà", trên tay còn bưng ra thêm ba chiếc chén mới.

Tiếng nói chuyện dần dần lại vang lên bên mỗi bàn, có chuyện trên trời, chuyện dưới biển, chỉ không có chuyện liên quan tới nữ nhân mà thôi.

An nhìn chiếc chén mất một mảnh, vẫn còn đọng lại một giọt máu đào bên chỗ của lão cô gia, lại nhìn tiểu nhị đặt xuống một chén trà mới đang còn tỏa khói hương thơm ngát.


Trong lòng còn khó chịu hơn bị người khác chửi bới thóa mạ.

Đã từ rất lâu nàng đã quen với việc tự mình làm, tự mình gánh chịu.

Bởi rời xa bố và dì, sẽ không có người thứ hai thương xót mình.

Cuộc sống với ông chồng hờ hững vô tâm lại chi li tiền bạc.

Đủ thứ đòi hỏi, cấm đoán khiến nàng thu mình lại, giấu đi những khát vọng sống liều lĩnh, điên cuồng và tự do, những ngây thơ hồn nhiên và chân thành, khiến nàng trở nên kiên cường và mạnh mẽ.

Không có bờ vai để dựa vào, không có cảm thông và chia sẻ, nàng lầm lũi tự mình quay cuồng trong cuộc sống, tự làm lấy tất cả, quên đi cuộc đời của chính mình.

Dù vấp ngã, tổn thương, hay đau khổ, cũng không nguyện ý chia sẻ với ai khác.

Buông tha cho yêu thương chính mình.

An đã từng sống một cuộc đời như đã chết.

Giấu đi tất cả yếu đuối, nàng một mình thách thức, đối chọi với cuộc sống, không ước mong, không hi vọng.

Và nàng cũng đã không ngừng hối hận trong suốt cả cuộc đời.

Sống lại một cuộc đời mới, không còn ràng buộc với bất luận ai, cái gì.

An liền cho phép bản thân quay lại bản ngã của chính mình.

Bất chấp tất cả, mặc cho cái nhìn của thế nhân.

Cuộc đời này nàng sẽ không để cho bất cứ gã đàn ông nào kiểm soát mình.

Cũng như lần này, làm sao An lại không biết với cái bản mặt tai họa như này, không dính vào rắc rối mới lạ.

Nhưng mà nàng cũng là con người nha, làm sao lại không suиɠ sướиɠ tự hào khi biết mình có nhan sắc, nàng muốn sống tùy tâm sở dục, muốn làm cho chính mình thỏa mãn vui vẻ, muốn thử một lần khoe khoang.

Xem thử cái gì gọi là nghiêng nước nghiêng thành, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.

Bất chấp xã hội phong kiến có cho phép hay không , bất chấp luôn quan niệm trọng nam khinh nữ của thời này.

Vì nàng nghĩ : lòng mình thành đồng vách sắt, đao thương bất nhập.

Càng chẳng phải nhìn ở mặt mũi ai khác ngoài mình.

Nắm vạt váo thô gai phủ kín đi chính mình, An nhận ra mình vẫn không thoát khỏi cái vòng kim cô, bị kiềm hãm, bị coi thường.

Nhưng chí ít có một người ở đây đau lòng cho nàng, vì nàng mà giận dữ.

An lần đầu "chân thành nhận lỗi" mà không phải "chết không hối cải".

- Lão gia , ta biết lỗi rồi.

- Ừ.

Lão cô gia cũng không nói gì thêm , chỉ nâng chén, thổi đi những búp trà còn trôi nổi bên mép chén.

Trên khóe miệng đầy nếp nhăn , hiện lên một đường cong khó phát hiện .
Để để cập nhật chương 9, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui