Chương 30: Sinh tử cảnh.
Sáng mùng bốn tết, An xiêm y chỉnh tề leo lên xe ngựa, theo sau là Như Hoa Như Ngọc cùng Nguyệt Nương vũ trang tới tận chân răng.
- Có khoa trương quá không? Ta chỉ muốn đi xem hội, các ngươi làm gì đao kiếm ám tiễn khắp người như ra chiến trường vậy.
- Không hề chút nào.
Thực ra nô tì còn tính dẫn theo cả đám thuộc hạ, nhưng Như Hoa e ngại làm chủ nhân mất hứng nên chúng ta mới lựa chọn gọn nhẹ như vậy.
Thôi được rồi, trải qua chuyện đêm giao thừa An cũng lĩnh hội được cái gì là giang hồ hiểm ác.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, các nàng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Cửa thùng xe chuẩn bị khép lại, nghe thấy tiếng Trình Văn Lãng cười.
- Có người hôm qua mới rủ ta cùng đi hội, hôm nay đã sớm quẳng ra sau đầu nha.
- Trình công tử cũng đâu có nói sẽ đi cùng ta, mắc gì ta lại phải tự mình đa tình mà chờ đợi.
Trình Văn Lãng vừa chui vào thùng xe, ánh mắt si tình nhìn tiểu cô nương đang làm bộ hờn dỗi ở một bên.
Hắn vén vạt áo, muốn ngồi xuống bên nàng, lại thấy hai nô tì Như Hoa Như Ngọc đã nhanh chân ngồi xuống hai bên người nàng.
Bất đắc dĩ, hắn đành ngồi phía đối diện cùng Nguyệt Nương.
Lưu châu là mảnh đất trù phú, dân phong chăm chỉ, cuộc sống ấm no sung túc.
Bên ngoài cửa sổ thùng xe, An có thể nhìn thấy người đi nô nức lễ hội.
Bởi vì người xe qua lại như thoi đưa, đạp lên nền tuyết trắng đang tan, tạo thành từng mảng tuyết trộn bùn nhem nhuốc.
Người dân mang trên chân những đôi ủng cao dài để giữ ấm.
Những nhà có tiền một chút thì còn có cả pháp trận nhàn nhạt quanh người.
Xem cái đống bùn tuyết dưới chân bị xô đẩy ra xa như sóng nước, An lại nhớ tới thế giới pháp thuật của Harry Potter.
Ở không xa có tiếng kèn trống thập thình, từng lều vải trang trí rực rỡ muôn màu.
Pháp trận được sử dụng khắp nơi như công cụ trang trí bắt mắt, bay lượn xung quanh khiến đám trẻ cùng cả người lớn cũng phải trầm trồ.
Tiếng reo hò, cùng tiếng gọi mời khách nhân mua sắm réo rắt, có giọng nam mười phần khoẻ mạnh, có giọng nữ mềm mại uyển chuyển, có tiếng trẻ con reo hò, cười lên giòn giã.
- Pháp trận được sử dụng như củ cải trắng thế này, pháp sư Hoằng Thao vì cái gì mà lại không phải là đệ nhất phú gia? - An dò hỏi, trong lòng nghiền ngẫm xem có nên thử kinh doanh mảng này hay không.
- Pháp sư Hoằng Thao là người đam mê nghiên cứu chế tạo các pháp trận lớn vĩ đại, ngài ấy không để tâm tới mấy thứ tiền vật ngoại thân.- Trình Văn Lãng lơ đễnh nhìn ra ngoài, chậm rãi nói.
Những thứ được kêu hai tiếng vĩ đại thì ở đâu mà như củ cải cho được.
Trong khinh thương chỉ có tích tiểu thành đại mới thành phú giáp một phương.
Như vậy chỉ có môi giới giữa các pháp sư, ăn tiền trung gian mới thực sự giàu.
- Mấy cái nho nhỏ như kia đều là từ mấy pháp sư vô danh chế tạo ra.
Người thực sự liên kết với họ để bán đại trà pháp trận, trở thành phú khả địch quốc phải nói tới Trần lão - Trần Nhật K...
Lời còn chưa dứt, kịch bản cũ đã soạn lại.
Xe ngựa nghiêng bánh, cả đoàn xô về một hướng.
Ba tì nữ thân thủ vững chãi, bất động tựa thái sơn, Vũ Thu An đã có kinh nghiệm bản thân, hai tay rất nhanh giữ chặt lấy thành thùng xe.
Chỉ tiếc là Trình Văn Lãng lại không dễ dàng như vậy.
Hắn cả người chồm qua cả cái bàn ở giữa, lao thẳng về phía trước.
Khi xe ngựa dừng lại, mọi người định thần thì đã không thấy chủ nhân mình ở đâu.
Trình Văn Lãng cả người đè lên nàng, môi kề môi, hơi thở hắn nóng rực, qua lại giữa răng môi nàng.
Tưởng chừng như chiếc lưỡi nóng hổi còn chưa kịp với vào bên trong, Trình Văn Lãng đã bị Như Hoa Như Ngọc hai bên kéo về vị trí cũ.
Cả ba đen mặt ngồi cùng một chỗ, sát khí phừng phực.
Nguyệt Nương rất thức thời ngồi nhìn trần xe, một hỏi ba không biết.
Để trốn tránh không khí ngưng trọng cùng ánh mắt như đao qua lại giữa ba người họ, An đành xuống xe.
Chỉ là, chân vừa chạm đất, trước mặt nàng lại là Lang Quân cả người bao phủ toàn bùn như bức tượng đất được chạm khắc tinh xảo.
Bên cạnh bánh xe vẫn nguyên một vũng bùn nước sâu, hẳn là nguyên nhân cho mọi tội lỗi.
Lang Quân đã mấy ngày không gặp, nay đang ngơ ngác nơi đó nhìn nàng.
Hắn thấy môi nàng đỏ thắm, ánh mắt ngượng ngùng bước ra khỏi thùng xe, bất giác quên cả mấy lời định nói với gã đánh xe ngựa nhà họ Vũ.
Trên tay hắn vẫn đang cầm chiếc trâm trạm trổ hoa mai vừa mới mua, giờ đã lem nhem đầy bùn tới nhận diện không ra là thứ gì.
Hai người ánh mắt giao nhau, cả hai vì nỗi niềm riêng mà ngượng ngùng không biết nên nói cái gì cho phải.
Té ra cái vị xui xẻo này cũng đang một mình đi hội, mải ngắm nghía một món đồ trang sức mới không ngờ bị xe của nàng hắt lên một trận bùn.
Trông hắn chật vật đến đáng thương, An đành xin lỗi rồi cho người đỡ hắn lên xe để thay đồ.
Cùng Nguyệt Nương lượn vòng quanh để ngắm nghía chưa được bao xa, An nghe thấy tiếng Trình Văn Lãng đuổi tới.
Ánh mắt hắn lấp lánh, miệng cười ngọt ngào, hướng phía nàng chạy tới.
Sau lưng hắn có bóng kiếm quang đuổi theo.
- Cẩn thận.
An vừa hét lên thì một thanh đao như lưỡi trăng quay tròn trên không, bay đến đánh bay thanh kiếm đang lao tới.
Ba thân ảnh mặc trang phục bó sát đỏ rực xuất hiện.
Trên tay mỗi người là một thanh đao ngắn, cong như trăng lưỡi liềm.
Rõ ràng mặc một thân xiêm y chói lọi, lúc di chuyển lại chỉ để lại hồng quang mờ nhạt.
Đao quang kiếm ảnh cùng với âm thanh la hét của người vô can vang lên.
Các sạp bán đồ vỡ vụn cùng tiếng đổ vỡ ở khắp nơi.
- Rốt cuộc thì ba người kia đang đấu với kẻ nào vậy? - An nheo mắt, cố nhìn xem cái đoàn màu xám trắng đang di chuyển nhanh như chớp giữa ba cái bóng màu đỏ kia là gì.
- Nô tì không rõ, nhưng có vẻ như kẻ đó đang nhắm tới Trình công tử.
- Nguyệt Nương nói.
Trình Văn Lãng cau mày suy nghĩ một lúc.
Trình gia để leo lên quyền lực, chèn ép người khác, gây thù chuốc oán với vô số người.
Xưa nay làm việc, ỷ vào sức mạnh tuyệt đối không nể tình bất cứ ai.
Cho dù là bất cứ kẻ nào cũng đều muốn lấy mạng hắn để trả thù Trình gia.
Đang suy nghĩ thì một bóng người cao lớn xuất hiện, đao lớn bổ xuống.
Trình Văn Lãng ôm lấy An lăn nhanh ra khỏi vị trí công kích.
Một trong ba cái bóng đỏ rất nhanh tách ra, quay về hộ chủ.
Từ xung quanh đổ vỡ bước ra một đám đông người mặc trang phục dân thường, trên tay mỗi người đều là một thanh kiếm dài, sát khí ngùn ngụt mà cùng hướng về đám Trình Văn Lãng tấn công.
Đao kiếm vung lên như cánh bướm triệu hồn.
Tiếng la hét mãnh liệt đầy oán hận, cùng những âm thanh vụn vỡ của xương thịt.
Trước mặt là hộ vệ của Trình Văn Lãng, đao ngắn liên hoàn múa lên những giai điệu đẫm máu , mỗi cử động đều là âm thanh va chạm của binh khí, là tiếng da thịt cắt khiến lòng người run rẩy.
Hai bên, Như Ngọc dùng kiếm chém xuống cánh tay của một người, máu đào của họ và nàng hoà trộn, thẫm đẫm thành giọt nhỏ xuống vạt áo, Nguyệt Nương hai tay như gió, ám khí bay lên, đoạt mạng của những kẻ liều chết tiến gần.
Sau lưng là Như Hoa tạo ra một kết giới bảo vệ ba người.
Nhưng Cho dù người của Trình Văn Lãng có mạnh mẽ tới đâu, Như Hoa Như Ngọc cùng với Nguyệt Nương võ công có không tầm thường đến mức nào, thì song quyền cũng đấu ko lại được với nan địch, đặc biệt là một đám đông giận dữ, liều chết đến điên cuồng như thế này.
Trên người bọn họ bắt đầu xuất hiện không ít những thương tích, máu chảy hoà lẫn cùng những giọt mồ hôi mặn chát tới chua xót, nhưng sự nhẫn nại và kiên cường vẫn không nhoà trên gương mặt mỗi người.
- Vì cái gì mà người của chúng ta gϊếŧ nhiều như vậy mà số người chết lại chỉ có từng đấy? - Nằm giữa bảo hộ, An không ngừng chăm chú quan sát trận chiến, nàng không ngừng cảm thấy kỳ lạ, vì lẽ gì càng đánh số địch nhân càng đông, tựa như trùng sinh sôi không ngừng.
Rõ ràng chém gϊếŧ tới đỏ mắt là như vậy mà trên mặt đất số người chết chẳng có mấy.
Nghe được lời này, Trình Văn Lãng hốt hoảng nhìn quanh.
Từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi bên gò má hắn.
Hắn run rẩy trợn lớn đôi mắt, không thể tin mà nói.
- Là Hữu gia.
Nguy rồi, chúng ta rơi vào Sinh tử cảnh của Hữu gia mất rồi.
Hữu gia ở Định châu, từng được mệnh danh là chiến thần của Cửu Châu.
Gia tộc này thiện chiến và có sức mạnh hơn người, trong tộc có không ít người nắm giữ quyền lực trong quân đội triều đình.
Tuyệt chiêu khiến Hữu gia năm ấy bách chiến bách thắng, khiến quân địch nghe tiếng mà bủn rủn tay chân chính là Sinh tử cảnh.
Tuy nói là ảo cảnh nhưng lực sát thương lại là hàng thật giá thật.
Chỉ cần vào Sinh tử cảnh, liền sẽ rơi vào vòng xoáy không chết không ngừng.
Hữu gia tướng năm đó cầm quân, chỉ cần binh tướng năm trăm cũng có thể tiêu diệt mười ngàn quân địch.
Nhớ năm đó lão cha bất tài của Trình Văn Lãng không hiểu làm sao lại dây dưa với nữ nhân Hữu gia, còn khiến cho nàng ta vác bụng bầu tìm đến tận nhà.
Trình gia cũng không ngại cửa thông gia này, vừa tăng cường thế lực lại thêm dâu thêm cháu.
Nhưng nữ nhân kia ko hiểu vì lẽ gì lại một mực bắt Trình gia từ bỏ đích tôn duy nhất là hắn mới bước vào Trình phủ.
Tổ phụ không chấp thuận, nàng ta liền một kiếm tự đoạt mạng chính mình cùng thai nhi trong bụng.
Sau chuyện đó Hữu gia và Trình gia liền trở mặt, đấu nhau tới chướng khi mịt mù, không chết không từ.
Mãi cho tới khi Hữu gia vì án tham ô quân lương, cả tộc trong một đêm đều khuynh tẫn, tất cả nam tử đều bị chém đầu, nữ nhân và trẻ nhỏ dưới năm tuổi bị đẩy vào nô tịch.
Môn khách cùng gia tướng của Hữu gia cũng vì thế tứ tán lang bạt hoặc chạy trốn khắp nơi .
Câu chuyện về sự diệt vong của một gia tộc cũng không còn mới lạ.
Cực thịnh ắt tất suy, có sức mạnh lại nắm quyền lực lớn, chắc chắn không thoát khỏi số phận bị ganh ghét nghi kị.
Hữu gia có ngày này chính là như vậy.
An bất tri bất giác nghĩ đến Đỗ Dinh, dường như cái kết của một con sóng lớn, bao giờ cũng kéo theo những số phận không may, những ng hàm oan cũng vì thế vận thay đổi mà rơi vào vạn kiếp bất phục.
Trong đám đông không ngừng sinh sôi vì Sinh tử cảnh, có một kẻ bất ngờ bật cao khỏi đám đông.
Hai tay hắn chắp thành ấn kì lạ, ánh sáng như một cái mâm lớn từ trên không hạ xuống đầu đám người bọn họ khiến cho kết giới của Như Hoa vỡ tan từng mảnh.
Như Hoa trào ra một ngụm máu lớn, thân thể khụy xuống.
Đám đông vỡ oà lao đến như hồng thủy mãnh thú.
Ngay lúc này một kết giới mới bất ngờ được lập nên.
Đám đông như một bức tường người chồng chéo lên nhau tới muôn hình vạn trạng.
Mười hai thân thủ khí thế như vũ bão xông vào trận.
Đao phong kiếm ảnh chớp loé, máu văng khắp nơi.
Một trong số mười hai người đó lao lên, hướng tới kẻ đang tiếp tục kết ấn kia.
Đao sắc như thiểm điện không nhân nhượng lao tới, người kia vẫn tập trung không ngừng thủ pháp.
Xung quanh có không ít kẻ lao lên hộ pháp cho hắn.
Gặp phải cản trở, Đình Phong gầm thét huy đao tung hoành.
Lưỡi đao quay tròn lượn một vòng lớn, sinh mạng như cỏ rác rơi giữa trời không.
Ấn trên tay người kia vừa kết thúc cũng là lúc đao sắc xuyên qua thân thể hắn.
Máu văng khắp nơi, tô điểm một mảnh hoàng hôn thê lương.
Vòng tròn lớn trên đầu lại đổ xuống lần nữa.
Huyễn cắn chặt môi không cho máu trào ra ngoài, hai tay vững chắc kết ấn bảo hộ kết giới.
Như Hoa, Lưu Sang trợ trận, kiên cố vững chắc kết giới trước đám đông điên cuồng lao tới.
Đình Tùng và những người còn lại kiên định vận sức vung đao.
Để để cập nhật chương 31, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...