Editor: _14thfebruary
Đèn điện sáng trưng, bóng đêm bao trùm.
Sau khi Bắc Bắc đi ra từ phòng đạo diễn, cô đứng một mình trước cửa sổ sát đất trong phòng, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Thành phố T là một thành phố tương đối phát triển, nghe nói có rất nhiều cảng ở bên này, địa điểm nữ chính bị lừa bán cũng nằm ở một trong các cảng này. Bắc Bắc nghĩ đến phản ứng của biên kịch tối nay, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cô muốn suy nghĩ gì đó, nhưng chưa hình dung ra… Chu Thịnh đã gọi điện đến. Bắc Bắc cong môi cười, tâm trạng rất sung sướng chấp nhận video call.
“Chu Thịnh.” Cô giơ điện thoại lên, cho Chu Thịnh thấy cảnh đẹp ở ngoài phòng.
“Bên này rất đẹp.”
Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Thích à?”
“Cũng bình thường, ấn tượng khá tốt.”
Chu Thịnh ừ một tiếng: “Tối nay ăn gì, có ngon không?”
“Ăn hải sản ở một nhà hàng gần khách sạn, còn một số món khác nữa, nghe nói là độc nhất vô nhị ở đây, lần sau có dịp chúng ta đến ăn nha.” Bắc Bắc vui vẻ nói.
Chu Thịnh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cũng được, thay đổi hoàn cảnh thật ra cũng không tệ, mấy ngày nay ở nhà, Chu Thịnh thấy sắc mặt cô luôn uể oải, không có chút hứng thú.
Lúc này có vẻ như tốt hơn rồi.
“Được.” Anh trả lời, nhỏ giọng nói: “Hết bận anh sẽ qua thăm em.”
Bắc Bắc cười: “Dạ.”
Hai người nói chuyện không biết bao lâu, toàn bộ quá trình Chu Thịnh đều nghe Bắc Bắc nói, có đôi khi Bắc Bắc hết chuyện kể, anh sẽ hỏi cô chút tình huống bên này, ví dụ như đóng phim chẳng hạn.
“Đúng rồi.”
“Sao vậy?” Chu Thịnh nhấc mắt nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô.
Bắc Bắc chống cằm, ngồi ở trước bàn nhìn vào video: “Chu Thịnh, anh có biết Lê Mẫn không?”
“Ai?”
“Lê Mẫn, là một biên kịch. Anh biết không?”
Chu Thịnh nghe vậy thì lắc đầu: “Không quen, nhưng mà hình như có nghe qua.”
Ánh mắt Bắc Bắc sáng lên, kinh hỉ nhìn anh: “Thật sao?”
“Ừ.” Chu Thịnh nhíu mày suy nghĩ: “Sao vậy, sao lại hỏi biên kịch này.”
Bắc Bắc thở dài, chống cằm nói: “Em cảm thấy em muốn diễn tốt vai này, nữ chính quá thảm, tối nay họp với đạo diễn, lúc nghe chị ấy nói em cảm giác như chính chị ấy trải qua vậy.”
Bút trong tay Chu Thịnh ngừng lại, kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: “Có cảm giác này à?”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc chớp mắt nhìn Chu Thịnh: “Hơn nữa lúc em nhìn chị ấy có cảm giác rất quen thuộc.”
Chu Thịnh ngẩn người, quan sát Bắc Bắc, một lúc sau Chu Thịnh mới nói: “CÓ thể gần đây áp lực của em quá lớn, lại suy nghĩ nhiều, chuyện của Lê Mẫn anh không biết nhiều lắm, nếu em thực sự muốn biết, anh sẽ đi hỏi giúp em nhé?”
“Vâng.” Bắc Bắc vui vẻ trả lời: “Em đã nghe Tĩnh tỷ nói một chuyện của chị ấy, cho nên khá tò mò.”
Chu Thịnh bật cười, cong môi nhìn cô: “Được rồi, anh sẽ cho người đi điều tra.”
“Cảm ơn chồng!”
Chu Thịnh khẽ khựng lại, “Hôn anh một cái.”
Bắc Bắc: “…. Hôn như thế nào?”
Chu Thịnh nhướng mày, cười hỏi: “Muốn anh làm thử một lần không?”
Bắc Bắc đỏ mặt, nhìn anh gật đầu, nói: “Muốn.”
Cuối cùng, hai người như đứa ngốc, cách màn hình hôn nhau.
“Muốn có tiếng nữa.”
Bắc Bắc trừng mắt với Chu Thịnh: “Không được.” Cô từ chối, mấy chuyện này đều là hành động của thiếu nữ, Bắc Bắc không thể tiếp thu nổi.
“Anh muốn cơ.” Chu Thịnh làm nũng với cô, tủi thân nhìn Bắc Bắc: “Vợ không yêu anh nữa rồi.”
Bắc Bắc: “…. Không phải cái này hơi khoa trương sao.”
“Khoa trương chỗ nào, chúng ta là vợ chồng, không sao cả.” Nói rồi, Chu Thịnh ghé mặt lại, dán trên màn hình: “Có hôn không?”
Bắc Bắc không còn cách nào khác, chỉ có thể: “Moahh…” Hôn một cái, Chu tổng được hôn rất hài lòng với vợ mình: “Tuyệt quá.”
“Hả?” Khuôn mặt Bắc Bắc đỏ lên, xấu hổ không chịu được, đây là lần đầu tiên cô với Chu Thịnh làm như thế này.
Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Anh nhớ em.”
Bắc Bắc bật cười: “Em mới đi lúc sáng mà.”
“Ừ, chính là nhớ em.”
Bắc Bắc cười rất vui, Chu Thịnh nói trắng ra như vậy khiến cô thích chết đi được.
Tính cách của cô khá phù hợp với kiểu có chuyện gì cũng sẽ nói ra ngay lập tức, còn Chu Thịnh là một người giỏi biểu đạt, đúng lúc bù qua xớt lại với Bắc Bắc không giỏi biểu đạt, tính cách nói ít làm nhiều.
Hai người nói chuyện đến khuya mới cúp máy.
Sau khi Bắc Bắc tắm rửa xong, lập tức chui vào chăn đi ngủ, tĩnh dưỡng chuẩn bị chào đón ngày mới bắt đầu.
Tia nắng bán mai mờ nhạt, buổi sáng 7 giờ Bắc Bắc đã rời giường, cô trang điểm tinh xảo, thay một cái váy rồi cùng Trần Tĩnh đi xuống dưới lầu, ăn sáng xong thì cùng mọi người đến nơi khởi động máy.
Nghi thức khởi động máy vẫn như thường lệ, các đạo diễn luôn có mê tín, nên việc thắp hương cúng bái là chuyện cần thiết, nghi thức khởi động máy khá nhỏ, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, tóm lại hiện trường không có một bóng phong viên.
Nghi thức khởi động máy rất thành công, ăn cơm trưa xong mọi người nghỉ trưa, buổi chiều chính thức khởi quay.
Bắc Bắc và nam chính Liễu Nguyên – một vị ảnh đế rất nổi tiếng, cả người ôn tồn lễ độ, tạm thời ở chúng rất thoải mái.
Trần Tĩnh vẫn luôn khen nam diễn viên này, đạt hai lần ảnh đế, tuy độ nổi tiếng không cao bằng Lê Tiêu. Bắc Bắc không có ý kiến gì, dù sao người này và Lê Tiêu không giống nhau, thỉnh thoảng Lê Tiêu vẫn sẽ đóng phim thần tượng, huống chi gương mặt đó khá hấp dẫn, cũng đủ khiến mọi người thích vẻ đẹp của anh ta. Mà Liễu Nguyên thì không như vậy, không phải nói Liễu Nguyên trông khó coi, anh ấy thuộc kiểu người dễ nhìn, lần đầu tiên thấy thì bình thường nhưng càng nhìn càng thấy hấp dẫn, có thể là do tuổi tác nên mới như vậy, kiểu trầm ổn không phải ai cũng có.
Bắc Bắc rất tôn trọng vị tiền bối này, tóm lại lúc nói chuyện không tự chủ lễ phép hơn.
Lúc đóng phim, biên kịch cũng đến. Lúc này Bắc Bắc mới tin lời Trần Tĩnh nói, biên kịch sẽ đồng hành xuyên suốt bộ phim.
“Lo lắng hả?” Liễu Nguyên mỉm cười dịu dàng nhìn Bắc Bắc.
Bắc Bắc gật đầu: “Một chút ạ.” Lúc này cô mới thay đồ xong, chuẩn bị quay cảnh đầu tiên, đây là cảnh gặp lại nhau sau này của cô và nhân vật Liễu Nguyên đóng.
Lúc này gặp lại, Liễu Nguyên vẫn chưa nhận ra cô, mà nhân vật Lộ Tình – do Bắc Bắc thủ vai cũng không có ấn tượng với Liễu Nguyên.
Có thể nói những chuyện lúc nhỏ khiến cô quên đi rất nhiều thứ, ít nhất là gặp lại những người khi còn nhỏ, cô sẽ không có ấn tượng.
Bắc Bắc mặc một bộ tây trang màu đen, tạo cảm giác nữ tính nhưng cũng rất chuyên nghiệp, Trần Tĩnh thấy cô thay quần áo đi ra, nhịn không được nói một câu: “Đẹp thì có đẹp, nhưng cách trang điểm này hơi già thì phải.”
Chuyên viên trang điểm lớn tiếng kháng nghị, “Tôi cũng không muốn trang điểm cho Bắc Bắc già như vậy đâu, hết cách rồi, do đạo diễn yêu cầu như vậy.”
Tống đạo ở bên kia nhìn snag, hài lòng với lớp trang điểm của Bắc Bắc: “Không tồi, rất phù hợp.”
Biên kịch cũng gật đầum nhìn Bắc Bắc trầm tư một chút: “Tốt lắm.”
Bắc Bắc: “…” Mọi người đều đã nói, cô còn nói gì bây giờ. Tuy nhìn qua hơi già, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, không còn cảm giác cô gái nhỏ, mà là kiểu trưởng thành.
Liễu Nguyên mỉm cười, “Tôi trông còn thảm hơn.”
Tạo hình của Liễu Nguyên, nói thế nào nhỉ, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông không biết sửa soạn, hơi lôi thôi, trong mắt Lộ Tình đàn ông như vậy không quá tốt.
Do có những chuyện trước kia, cho nên Lộ Tình thích những người ăn mặc gọn gàng, đối với loại người lôi thôi này, sẽ kháng cự theo bản năng, cũng bởi vì như vậy khiến cô ấy nhớ lại những chuyện trước kia, những ký ức đó không quá tốt đẹp.
Cho nên lần đầu gặp mặt của hai người không được tốt.
Bắt đầu quay, Bắc Bắc nhập diễn rất nhanh, ánh mắt nhìn Liễu Nguyễn rất chán ghét, đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi nói với trợ lý: “Không nói nữa, vị tiên sinh này không thích hợp làm việc ở công ty chúng ta.”
Trợ lý bên cạnh ngạc nhiên: “Lộ tổng?”
Sắc mặt Lộ Tình nhìn Liễu rất rõ ràng.
Liễu Nguyên aka Tần Trấn trong kịch bản, không để ý nhún vai: “Cô Lộ đây cũng chưa nghe qua phương án của tôi mà đã từ chối rồi à?”
Lộ Tĩnh khựng lại, rất tự nhiên nhìn Tần Trấn: “Đúng vậy.” Cô nói: “Tôi không muốn tốn thời gian hợp tác với một người không gọn gàng.”
Tần Trấn kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ là vì chuyện này.
Anh khẽ cười, sờ râu dưới cằm hỏi: “Vậy đợi tôi đi cạo râu nhé?”
Lộ Tình giật mình, trực tiếp bỏ chạy lấy người: “Không cần.”
…..
Cảnh đầu không có gì ngoài ý muốn một lần đã qua.
Chuyện này, không chỉ riêng Tống đạo, mà cả Liễu Nguyên diễn chung với Bắc Bắc cảm thấy rất ngạc nhiên, người mới…. Lúc trước Liễu Nguyên đã xem qua bộ phim truyền hình của Bắc Bắc, chỉ là thể loại thanh xuân vườn trường không cần kỹ thuật diễn, tuy cô có nhưng cũng không có gì xuất sắc, cho đến hôm nay, Liễu Nguyên đối với Bắc Bắc như được rửa mắt.
Một diễn viên nhiều năm như anh thiếu chút nữa bị cô áp diễn, loại khí thế này như sinh ra đã có.
“Em quả thực rất giỏi.”
Bắc Bắc thoát ra khỏi vai diễn, hơi mỉm cười nhìn Liễu Nguyễn: “Cảm ơn đàn anh khen ngợi, đàn anh cũng rất giỏi.”
Liễu Nguyên lắc đầu, nói rất chân thành: “Không đâu, biểu hiện của em khá tốt, em thật sự chỉ mới diễn hai bộ phim thôi sao?”
Hết chương 96.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...