Editor: _14thfebruary
Nháy mắt sắc mặt mẹ Đồng trắng bệch, hung hăng trừng Bắc Bắc: "Mày dám!"
Bắc Bắc cười nhạo, thấp giọng nói: "Như vậy mới thấy, chúng ta lớn lên không giống nhau nha."
Cô thờ ơ cười, nhưng lại khiến mẹ Đồng cảm thấy khiếp sợ, không biết sự sợ hãi này đến từ đâu, nói tóm lại, hồi trước mẹ Đồng xem nhẹ người con gái này bao nhiêu, thì bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu.
Đồng Bắc Bắc không giống như trước đây, không còn là đứa hay bị bắt nạt và không biết đánh trả lại người khác.
Mẹ Đồng gân cổ, hung ác nhìn cô: "Mày cách xa tao một chút, đừng tới gần tao."
Bắc Bắc nhướng mày, "Bà biết tình hình Đồng thị bây giờ như thế nào không?"
Mẹ Đồng cứng đờ, nheo mắt nhìn Bắc Bắc: "Là mày làm phải không, mày đã nói gì với Chu gia đúng không?"
"Không phải." Bắc Bắc mỉm cười: "Tôi không có làm cái gì hết."
Cô dừng lại, nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay tôi đến đây, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi bà một chuyện."
Thân hình mẹ Đồng cứng đờ, lùi về sau một bước: "Tao sẽ không nói."
"Nếu Đồng thị phá sản, bà có nói hay không? Nếu bà nói, không chừng tôi sẽ nói Chu Thịnh tha cho Đồng thị."
Mẹ Đồng cười lạnh: "Mày mà có bản lĩnh lớn như vậy à, Chu Thịnh cũng không phải một người ăn chay."
Bắc Bắc nghe vậy nhướng mày, định phản bác thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, giọng nói quen thuộc vang lên: "Cũng không chắc, tôi nguyện ý tức giận vì người đẹp."
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, "Sao anh lại..." Câu kế tiếp còn chưa nói ra đã bị Chu Thịnh cướp lời, "Trước tiên buông bà Đồng ra đi em."
Nhìn vào mắt Bắc Bắc, Chu Thịnh nhỏ giọng nói: "Ngoan, buông ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Bắc Bắc chớp mắt, im lặng một lúc rồi bỏ tay ra khỏi quần áo bà ta, người cũng lui về phía sau một bước, đứng song song với anh.
Mẹ Đồng nhìn hai người, cười lạnh: "Hai người đây là đang xâm phạm quyền riêng tư."
Chu Thịnh đưa tay ôm lấy bả vai Bắc Bắc, cong khóe môi: "Phải không, vậy lúc bà Đồng làm những chuyện đó, có tính là trái pháp luật không?"
Sắc mặt bà ta cứng đờ, trừng mắt nhìn Chu Thịnh: "Tôi không biết cậu đang nói bậy bạ cái gì."
"Phải không." Chu Thịnh không để ý nói: "Chắc bà quen Vu Quân chứ nhỉ?"
Chu Thịnh không để ý sắc mặt của mẹ Đồng, chỉ cúi đầu nhìn Bắc Bắc: "Em ra ngoài phòng khách ngồi nha?"'
"Không đi, em muốn ở đây."
Chu Thịnh bất đắc dĩ cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: "Được rồi, vậy thì ở lại giải quyết với anh."
"Em hỏi trước hay là anh."
Bắc Bắc suy nghĩ rồi nói: "Anh trước đi." Cô nghĩ với câu hỏi của cô, mẹ Đồng sẽ không nói ra sự thật, đối với chuyện này Bắc Bắc đã có tính toán, nếu như không hỏi được, thì....!Đi hỏi ba Đồng vậy, chắc chắn ông ta biết mẹ ruột của cô là ai.
Chu Thịnh vỗ đầu cô, dịu dàng tra lời: "Ừ."
Chu Thịnh hỏi một loạt vấn đề khiến mẹ Đồng không phản ứng kịp, cũng không kịp trả lời, chưa đến năm phút, Chu Thịnh đã có câu trả lời mình mong muốn.
Anh nhìn mẹ Đồng mỉm cười: "Biết mình vừa nói gì không?"
Câu hỏi của Chu Thịnh rất nhanh, bà ta không tính trả lời, đôi khi cũng tự phản bác lại, còn Chu Thịnh đã lập một cái bẫy, chỉ chờ bà ta nhảy vô.
Chờ Chu Thịnh hỏi xong, mẹ Đồng mới hoảng sợ phản ứng lại, hình như bà ta mới nói gì đó.
Mẹ Đồng hung tợn trừng mắc Chu Thịnh: "Cậu có biết mình đang hỏi cái gì không vậy? Tôi không có làm."
Chu Thịnh mỉm cười, lấy điện thoại trong túi quần ra: "Mọi người nghe rõ rồi chứ, vào đi."
Bên kia truyền đến một loạt âm thanh, mỉm cười: "Không hổ là Chu tổng, năng lực này không đi làm cảnh sát quả thật phí phạm."
Chu Thịnh cười: "Vậy à, việc tiếp theo nhờ cảnh sát các người."
Bắc Bắc nhìn cảnh sát đi từ phía sau, yên lặng kéo áo Chu Thịnh: "Em đến đồn cảnh sát hỏi à?"
Chu Thịnh bật cười, vỗ đầu cô: "Bà ta sẽ không nói."
Bắc Bắc giật mình: "Em cũng biết vậy." Một lát sau, Bắc Bắc nhỏ giọng nói: "Nhưng em vẫn ôm một chút hy vọng."
Tuy biết mẹ Đồng sẽ không nói cho mình, nhưng cô vẫn có một chút hy vọng xa vời, muốn biết mẹ ruột của mình là ai.
Có thể coi đây là một ý niệm không thể dập tắt.
Chu Thịnh hiểu Bắc Bắc, nhẹ nhàng dỗ cô: "Yên tâm đi, anh sẽ hỏi giúp em, nếu như không được có thể đi điều tra."
Bắc Bắc kinh hỉ nhìn anh: "Thật sao?"
Chu Thịnh cười: "Ừ, tin tưởng anh."
"Vâng, những lời anh nói đều có tính toán."
"Yên tâm nhé."
Có chứng cứ rõ ràng, cảnh sát bắt mẹ Đồng về lập án.
Còn Đồng Đông, vẻ mặt hoảng sợ từ trên lầu chạy xuống, vừa khóc vừa hét.
Bắc Bắc trực tiếp bỏ qua, nhìn Chu Thịnh một hồi, Bắc Bắc mới nói: "Người kia đâu?"
"Đang về, chúng ta chờ một lát."
"Vâng."
Năm phút sau, ba Đồng vội vàng trở về, nhìn hai đứa con gái đang khóc lóc trong phòng khách, nháy mắt ba Đồng suy nghĩ cẩn thận.
"Ai gọi cảnh sát đến?"
Chu Thịnh gật đầu: "Xin lỗi, là tôi."
Ba Đồng nhíu mày, ông ta nghĩ mẹ Đồng sẽ xúc động như vậy, nhưng cũng không kém là bao: "Chu Thịnh, cậu có biết mình đang làm cái gì không?"
Chu Thịnh nhướng mày: "Tất nhiên biết."
Anh trầm mặc một hồi, kể lại chuyện vừa nãy, trong đó có cả chuyện mẹ Đồng làm, chứng có đều bày ra trước mặt, ba Đồng không muốn tin cũng phải tin.
Bắc Bắc quan sát vẻ mặt của ông ta, mới phát hiện hình như ba Đồng không biết chuyện cháy xưởng của Chu Thịnh, cũng như là chuyện anh bị thương.
Sau khi quan sát được vài phút, mới thu hồi ánh mắt.
Tốt hơn hết là nhắm mắt làm ngơ.
Một lát sau, ba Đồng hung hăng nhìn Bắc Bắc: "Vậy còn mày, mày không ngăn chồng mình bắt mẹ mày đi à?"
Bắc Bắc nhướng mày, cười như không cười nhìn ba Đồng: "Có phải ông quên mất tôi không phải con ruột của bà ta không."
Nhìn sắc mặt ba Đồng, Bắc Bắc cong môi mỉm cười: "Có phải ông đang khiếp sợ tự hỏi sao tôi biết được đúng không? Xin lỗi nha, tôi biết từ lâu rồi.
Biết tôi từ đâu đến, cũng biết tại sao mấy người đối xử với tôi như vậy."
Bắc Bắc khó khăn mỉm cười: "Chỉ là tôi không hiểu, nếu ông muốn con trai, sao lúc trước còn sinh tôi ra làm gì?"
Sắc mặt ba Đồng cứng đờ, nghiến rắng trừng mắt Bắc Bắc: "Mày câm miệng."
Bắc Bắc cười lạnh: "Chuyện gì ông cũng dám làm, dựa vào đâu kêu tôi câm miệng?"
"Thế nào, dám làm không dám nhận hả?"
Ba Đồng nhìn chằm chằm Bắc Bắc, trong mắt suy nghĩ khiến người ta không rõ.
Chu Thịnh đứng bên cạnh, hơi nghi ngờ đánh giá ba Đồng và Bắc Bắc, trong mắt hiện lên tia ẩn ý sâu xa.
Bắc Bắc cũng không chú ý đến sự biến hóa của Chu Thịnh, mà ba Đồng cũng vậy.
Hai cha con giằng co, Bắc Bắc muốn biết mẹ của mình là ai, mà ba Đồng nhắc đến chuyện này như một quả bom, châm vào sẽ nổ.
Sau khi đàm phán, Bắc Bắc cũng không có được câu trả lời mình muốn.
Chu Thịnh nhéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Về nhà trước, lần sau hỏi lại."
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc: "Anh biết?"
Chu Thịnh lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng khả năng biết một chút."
Bắc Bắc im lặng gật đầu, cô ngước mắt nhìn ba Đồng, lạnh lùng nói: "Dù ông không nói cho tôi, thì tôi cũng điều tra cho rõ chuyện này."
Sau khi nói xong, Bắc Bắc cũng không chờ ông ta phản ứng, kéo Chu Thịnh rời đi.
Hôm nay đến đây, bọn họ coi như đã khiến Đồng gia tan cửa nát nhà.
Mẹ Đồng đã bị bắt, công ty Đồng thị sắp phải đổi chủ.
Bắc Bắc ngồi ở trong xe, hỏi mọi chuyện.
"Chu Thịnh."
"Sao vậy?"
Bắc Bắc lắc đầu, nói: "Em cảm thấy có chỗ nào không đúng."
Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô, mở cửa sổ ra, gió bên ngoài lập tức đi vào, buổi tối gió rất lớn, mặt trời đã ngã về phía tây, xa xa ánh mắt trời của chiều tà rất lấp lánh.
Nhìn chằm chằm mái tóc bồng bềnh của Bắc Bắc một lúc, Chu Thịnh mới hỏi: "Cảm thấy chỗ nào không đúng, nói anh nghe?"
Bắc Bắc suy nghĩ, xoa huyệt thái dương nói: "Cảm thấy phản ứng của hai người đó không đúng lắm, vì sao lúc em hỏi mẹ em là ai, không có ai trả lời?" Mẹ Đồng thì có thể hiểu, dù gì cũng chọc vào chỗ đau của bà ta, nhưng ba Đồng...!Bắc Bắc không biết tại sao ông ta lại không nói cho cô.
Trừ khi bọn họ có chuyện gì gạt cô, nói cách khác, lúc trước người phụ nữ kia sinh Bắc Bắc, có phải đã dùng thủ đoạn hèn hạ để sinh cô ra không?? Bắc Bắc không không chế được suy nghĩ của bản thân, không biết vì sao, cô có cảm giác chuyện này có gì ẩn giấu, còn chuyện gì thì cô không biết, cũng chưa bao giờ chú ý đến.
Hai mắt Chu Thịnh lóe lên, khẽ ho an ủi cô: "Không được rồi, nếu không ngày mai chúng ta đến đồn cảnh sát hỏi một chút?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Em cảm thấy bà ta sẽ không nói."
Chu Thịnh suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy em định như thế nào?"
"Không biết."
Bắc Bắc cảm thấy mơ hồ, cô rất muốn biết đáp án, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hoặc làm gì để hai người kia chịu mở miệng.
Đột nhiên hai mắt Bắc Bắc sáng lên nhìn Chu Thịnh: "Anh nói xem có thể hỏi bà của Đồng Đông không?"
Chu Thịnh: "...!Đi thử nhé?"
Bắc Bắc trầm ngâm gật đầu: "Vâng."
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đã đến nhà.
Bắc Bắc vừa xuống xe, điện thoại đã hiện lên tin tức, cô ngẩn ra, bấm vào xem.
Lúc sau, Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh nói: "Bà chủ Đồng thị bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án phóng hỏa giết người, mấy tin này là anh tung ra hả?"
Hết chương 88..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...