Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền


Cô ngước mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, rất chói chang.

Bắc Bắc suy nghĩ đến chuyện của mình, lúc đầu cô cho rằng Chu Thịnh cưới cô chỉ để ứng phó với người nhà, tuy rằng anh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà....!Chu Thịnh không có thể hiện ra bên ngoài chuyện anh thích cô.

Lúc mới ở chung, bất kể Bắc Bắc làm gì, Chu Thịnh cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí mỗi ngày hai người chỉ nói với nhau không quá năm câu.

Có lúc là gọi ăn cơm, nhiều khi còn không thấy mặt nhau.

Trong trường hợp này, Bắc Bắc không biết Chu Thịnh thích mình khi nào, nếu như là thích trước khi cô xuyên qua, vậy sao anh lại không nói với nguyên chủ Đồng Bắc Bắc, còn nếu là sau này, sao lại yều cầu trong nhà muốn cưới cô??!
Chuyện này Bắc Bắc nghĩ như thế nào cũng không rõ.

Cô duỗi tay xoa mi tâm, có chút hoang mang.

"Tĩnh tỷ."
"Sao đấy?"
Bắc Bắc ngước mắt nhìn chị ấy, dừng một chút rồi hỏi: "Chị nói xem tại sao một người đàn ông lại đồng ý cưới một người phụ nữ?"
Trần Tĩnh im lặng, lúc sau mới nói: "Có rất nhiều nguyên nhân." Trần Tĩnh liếc mắt nhìn cô: "Sao lại hỏi đến chuyện này?"
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Muốn biết một chút thôi ấy mà."
Trần Tĩnh cười, gật đầu trả lời: "Cũng có thể là do tiền."
"Nhưng mà người đàn ông đó có nhiều tiền hơn người phụ nữ."
"Chắc do nhan sắc, ai mà chẳng thích cái đẹp."
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ, từ gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt mình, lại nhớ đến diện mạo của Chu Thịnh, âm thầm loại bỏ nguyên nhân này: "Người đàn ông cũng rất đẹp trai."
Trần Tĩnh mấp máy môi, nghiêm túc đánh giá Bắc Bắc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chỉ có thể là thích." Chị ấy dừng lại, nhìn sắc mặt không bình thường của Bắc Bắc nói: "Cái này là em đang hỏi em và Chu tổng hả?"

Ánh mắt Bắc Bắc hiện lên tia khác thường, cô nhìn Trần Tĩnh không nói gì nữa.

Một lúc sau, Trần Tĩnh khuyên cô: "Tuy chị không biết em và Chu tổng có chuyện gì, nhưng chị nghĩ rằng chuyện vợ chồng nhất định phải nói rõ ràng với nhau, không nên giữ trong lòng, lỡ như để lâu lại vướng mắc thêm."
Bắc Bắc nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
"Ừ, yên tâm đi, bây giờ em và Chu tổng rất tốt, nếu đã là chuyện của quá khứ cứ hỏi rõ ràng thôi, bất kể chuyện như thế nào cũng không cần để ý đến, con người luôn nhìn về phía trước, không nên dậm chân tại chỗ, cũng như đi lùi về sau." Có thể nói Trần Tĩnh là một người đại diện rất có sức thuyết phục, những lời chị ấy nói ra khiến Bắc Bắc hiểu hơn thêm nhiều điều.

Ví dụ như hiện tại, Trần Tĩnh nói rất đúng.

Đồng Bắc Bắc cô phải luôn tiến về phía trước, chuyện này cũng phải hỏi rõ ràng, cho dù nguyên nhân như thế nào, Bắc Bắc cũng muốn biết sự thật, không thể hưởng thụ sự cưng chiều vốn dành cho nguyên chủ Bắc Bắc, rồi đi trốn tránh vấn đề lúc đầu.

"Em hiểu mà."
Trần Tĩnh khẽ cười: "Đừng quá để ý, nói không chừng chuyện không tệ như em nghĩ đâu."
Bắc Bắc: "Dạ?"
Trần Tĩnh cười nhìn biểu cảm của cô: "Em đều cho chị thấy rồi, em đang gặp một chuyện rất tệ."
Bắc Bắc: "...." Cô nhìn Trầ Tĩnh: "Có một người đại diện thông minh như vậy, thật không tốt chút nào."
"Có chuyện gì cũng bị nhìn ra."
Trần Tĩnh nhướng mày: "Ừ, đó là do chị có nhiều kinh nghiệm hơn em."
Bắc Bắc không có gì để phản bác.

Hai người mỉm cười, đúng lúc tới công ty, Bắc Bắc và Trần Tĩnh cùng nhau đi vào, mới đến đại sảnh, Bắc Bắc đã gặp phải bạn học lâu rồi chưa thấy.

Tôn Vệ nghi ngờ nhìn Bắc Bắc, "Đồng Bắc Bắc?"
Bắc Bắc sửng sốt, liếc mắt nhìn qua, thấy Tôn Vệ đang ôm tài liệu trong tay, khẽ gật đầu: "Là tôi." Cô dừng lại rồi hỏi: "Hôm nay cậu không có tiết học hả?"

Tôn Vệ ừ: "Xin thầy nghỉ, đúng lúc hôm nay có khóa huấn luyện."
Bắc Bắc mỉm cười: "Những người khác đâu?"
Tôn Vệ lắc đầu: "Không rõ lắm." Cậu ta nhìn Trần Tĩnh bên cạnh Bắc Bắc hỏi: "Đây là người đại diện của cô hả?"
"Đúng vậy." Bắc Bắc nhấp môi nói: "Tôi khá may mắn."
Tôn Vệ gượng cười, lại nhìn vào trong mắt Bắc Bắc hình như có cái gì trong đó, nhưng Bắc Bắc cũng không để ý, dù sao mối quan hệ của Chu Thịnh và cô sớm muộn cũng phải công khai, đến lúc đó rồi nói sau.

Hai người nói với nhau mấy câu, Tôn Vệ liền rời đi.

Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến phòng ghỉ, bởi vì hiện tại công ty đang thiếu nghệ sĩ, cho nên mỗi lần ký hợp đồng nghệ sĩ đều có thể ở phòng riêng, căn phòng của Bắc Bắc khá rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, có thể nói là đây là phòng tốt nhất.

Trần Tĩnh nhìn cô rồi nói: "Người bạn kia của em không đơn giản đâu."
"Hả?" Bắc Bắc trầm mặc hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
Trần Tĩnh nói một ít tình huống của Tô Vệ trong khoảng thời gian này, nói xong chị ấy ý vị thâm trường nói tiếp: "Thủ đoạn không đơn giản, nghe nói mới dành được một vai trong phim một đạo diễn nổi tiếng.

"Đã quay chưa ạ?"
"Vẫn chưa, vừa mới ký hợp đồng xong, hình như là nam phụ, chị không biết cụ thể."
Bắc Bắc gật đầu: "Công ty đều cho mỗi người một người đại diện đúng không?"
"Ừ, những một người đại diện có thể quản lý nhiều nghệ sĩ, coi như Tôn Vệ thông minh."
Chuyện này trong showbiz vẫn hay gặp, chẳng qua mọi người đều thấy nếu muốn tồn tại dài lâu phải có hậu đài, nhưng bản thân cũng phải có năng lực.

Bắc Bắc cũng biết rõ đạo lý này nên không ngừng cố gắng.


"Được rồi, không nói về Tôn Vệ nữa, chúng ta nói chuyện công việc nào."
"Ok."
Hai người ở trong phòng bàn bạc về công việc, không có qua loa đại khái.

Lúc làm việc, Trần Tĩnh chuyên nghiệp hơn Bắc Bắc, thảo luận một lúc, cuối cùng Bắc Bắc cũng quyết định thử vai vào một bộ phim truyền hình, là phim hiện đại, thiên về thành thị thực tế.

Tuy rằng phim truyền hình khởi điểm không cao, nhưng vì không có kịch bản nào hay nên chỉ có thể chọn như vậy.

Với lại Bắc Bắc thấy quay phim truyền hình sẽ giúp mình tăng thêm tương tác, đồng thời rèn thêm kỹ năng diễn xuất, cho nên cô rất thích.

Còn Trần Tĩnh cho rằng phim truyền hình không tệ, ít nhất có thể mở rộng danh tiếng của Bắc Bắc, dù sao quay phim điện ảnh quá tốn thời gian, một người mới nổi như Bắc Bắc không thể chờ được.

Bàn bạc xong xuôi, Trần Tĩnh chở Bắc Bắc về nhà.

Có thể nói cô làm người đại diện cho Bắc Bắc khá nhẹ nhàng, trong tay cũng chỉ dẫn dắt có một người, cô chỉ cần chuyên tâm vào Bắc Bắc, những việc còn lại đơn giản hơn rất nhiều.

"Chuyện chị nói lúc nãy, em suy nghĩ một chút đi."
Bắc Bắc cười: "Em sẽ suy nghĩ, chị yên tâm."
"Ừ ngày mai quay chương trình chị sẽ đến đón em, lúc đó em nhớ chuẩn bị trang phục."
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng."
Trần Tĩnh lái xe rời đi, Bắc Bắc đeo khẩu trang đi dạo một vòng xung quang tiểu khu, cây xanh ở đây rất tốt, có lớn có bé.

Phía sau là nơi để cho mọi người tập thể dục, nghe nói có không ít người già, người trẻ đến đây tập thể dục buổi sáng, buổi tối sẽ xuống đây tản bộ, chẳng qua cô chưa xuống đây bao giờ.

Bây giờ khá rảnh rỗi, Chu Thịnh cũng chưa về nhà, Bắc Bắc muốn đi qua đó một chút, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh nơi đây.

Đi vào trong một lúc, cô bắt gặp hai ba người, nhưng do Bắc Bắc đeo khẩu trang và đội mũ, cho nên cũng không ai nhận ra cô.


Cô đi dạo một vòng rồi mới về nhà.

Vừa về nhà, Bắc Bắc cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu được, như là di chứng của chuyến đi chưa được chữa khỏi, cô nằm lên ghế sô pha lăn ra ngủ.

Lúc tỉnh lại là do chuông điện thoại đánh thức.

Bắc Bắc nhìn tên đó một hồi lâu mới ấn nghe.

Vừa ấn xong cô đã bật loa ngoài, tùy ý người bên kia đang nói gì: "Đồng Bắc Bắc."
"Chuyện gì?" Âm thanh Bắc Bắc lười biếng.

Mẹ Đồng khựng lại, khẽ ho: "Con đã nói gì với Chu gia vậy?"
Bắc Bắc sửng sốt, hỏi: "Có chuyện gì không? Không nói thì tôi cúp đây."
Mẹ Đồng tức muốn hộc máu: "Có phải con nói cái gì không hay với Chu gia không? Con có biết bây giờ Chu Thịnh đang thu mua cổ phần của Đồng gia không? Rốt cuộc bọn con muốn làm gì!"
Nghe những lời này, Bắc Bắc đúng là không biết rõ lắm.

Chẳng qua không biết thì không biết, cô cũng sẽ không nói cho mẹ Đồng.

"Rồi sao, mẹ gọi cho tôi là muốn biết chuyện gì."
Mẹ Đồng thấy giọng cô nói chuyện bực bội: "Có phải con quên mất, mình cũng là người của Đồng gia không, có nghĩ đến khi Đồng gia phá sản con sẽ như thế nào."
Bắc Bắc cười nhạo, không chút để ý dựa vào sô pha hỏi: "Phải không, phá sản thì phá sản, bây giờ mới nhớ tôi là người của Đồng gia à? Lúc trước bắt tôi đi xem mắt thì không nhớ đi?" Bắc Bắc nhẹ nhàng nói: "Trước đây tôi còn quên mất chuyện này, lúc trước chưa có Chu Thịnh, không phải mẹ bắt tôi đi xem mắt với mấy tên nhà giàu à, chuyện này chắc Chu gia cũng không biết đi?"
Giọng nói của Bắc Bắc lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không rét mà run: "Mẹ nói xem, nếu như tôi nói với Chu Thịnh thì anh ấy sẽ làm gì đây?"
Mẹ Đồng cắn răng, nói lại với Bắc Bắc: "Còn không phải vì con sao, con đã hai mươi tuổi rồi chẳng lẽ không nên gả ra ngoài!" Bà ta nói như đây là chuyện đương nhiên: "Đồng gia nuôi con khôn lớn như vậy, không lẽ con còn không biết."
Bắc Bắc cười nhạo, trên mặt không có chút ý cười nào nói: "Đúng đúng, sao tôi lại quên mất được, dù sao tôi cũng không phải do bà sinh ra."
Vừa dứt lời, nháy mắt Đồng mẫu liền khẩn trương, siết chặt điện thoại trong tay, giọng nói trở nê lắp bắp: "Con...!Con...!Biết từ khi nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui