Bắc Bắc cũng không thấy mình sinh ra là một sai lầm, nếu thật sự sai lầm, thì bọn họ còn sinh cô ra làm gì.
Cho đến khi cô sống trong thân thể này, cô mới hiểu ra nguyên chủ Bắc Bắc phải chịu đựng như thế nào, từ nhỏ đến lớn, cha không yêu mẹ không thương, phía trên còn bốn chị gái, sự thật chứng minh, cô chỉ là một người dư thừa.
Cho nên có đôi khi cô nhịn không được mà suy nghĩ, nếu biết cô không phải con trai, tại sao còn sinh cô ra làm gì, sinh ra rồi lại đối xử với cô như vậy.
Trong phòng chỉ có tiếng của Bắc Bắc vang lên không ngừng.
Đúng vậy, cô không có lỗi.
Hai mắt mẹ Chu bắt đầu nóng lên, tuy rằng bà nghe không ít tin tức như Bắc Bắc trong các gia đình giàu có, kỳ thật có không ít đàn ông, chỉ vì một người con trai mà phải ra ngoài tìm, với mong muốn có con trai kế thừa sự nghiệp của mình, tuy bây giờ thế giới đã hiện đại hơn nhưng vẫn còn tồn tại suy nghĩ này, đặc biệt có không ít gã đàn ông có suy nghĩ cố chấp như thế.
Đã có gia đình nhưng chỉ vì muốn có con trai, mà mang con của tiểu tam về nhà, thậm chí còn đuổi chính thất đi.
Loại chuyện này không phải hiếm thấy, nhưng nếu xảy ra trên người bên cạnh mình, chính mình còn nghe được, mẹ Chu cảm thấy khó chịu lạ thường.
Thật ra bà không biết nhiều về Bắc Bắc cũng như nhà họ Đồng, lúc trước Chu Thịnh nói muốn cưới cô, bà thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của con bé, cũng không biết tại sao Chu Thịnh muốn cưới một cô gái như vậy.
Nhưng con trai đã yêu cầu, mẹ Chu cũng sẽ không từ chối, bà cũng đã điều tra một chút về Đồng gia,...!Chung quy cũng chỉ biết mặt ngoài, về phần Bắc Bắc không phải con gái của bà Đồng, mẹ Chu cũng không biết.
Bà ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh đang ngồi bên cạnh Bắc Bắc, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Vậy những việc này, Bắc Bắc con đã sớm biết rồi sao?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không phải."
Cô trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Trước khi gả cho Chu Thịnh, con đã tự tử đấy."
Mẹ Chu hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Bắc Bắc: "Cho nên...!Lúc đó con vì chuyện này mà tự tử?"
Bắc Bắc hơi xấu hổ gật đầu: "Xem như vậy ạ."
Tuy rằng không thể nói là 100%, nhưng nguyên chủ Bắc Bắc xác thật vì biết thân thế của mình, lại biết mình bị 'bán' cho Chu Thịnh, cho nên nhất thời mới tự sát.
Những chuyện này, Bắc Bắc chưa nói với ai, ngoại trừ Chu Thịnh biết một chút, những người khác, thậm chí là Chu gia cũng đều cho rằng cô tự tử vì không muốn cưới Chu Thịnh.
Tuy rằng chuyện đó đã bị Chu Thịnh giấu đi, nhưng người nên biết cũng đều biết, ở trong giới này, không có chuyện gì có thể giấu được mãi mãi.
Tuy lúc đó mẹ Chu rất tức giận, thậm chí cho rằng Bắc Bắc không thích hợp với con trai của bà, nhưng Chu Thịnh kiên trì, người Chu gia cũng không nói được, hơn nữa lần đầu tiên thấy Bắc Bắc, bà có ấn tượng rất tốt với con bé, cho nên cái nhìn về Bắc Bắc cũng không ngừng thay đổi.
Mẹ Chu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngồi ở đây một lúc, mẹ Chu liền đuổi hai người đi.
"Các con về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ với bà nội ở đây tốt lắm rồi."
Chu Thịnh ừ một tiếng, nhìn về phái mẹ mình: "Sáng ngày mai con phải về công ty, mọi người có về luôn không?"
Mẹ Chu lắc đầu: "Không đi, Bắc Bắc sắp đóng máy, chúng ta đợi con bé rồi cùng nhau về nhà."
Bắc Bắc: "..."
"Có thể không Bắc Bắc, mẹ và bà nội ở đây có quấy rầy công việc của con không?"
Bắc Bắc bị nhắc đến, theo bản năng lắc đầu: "Không đâu ạ."
Đương nhiên là không rồi, cho dù có Bắc Bắc cũng sẽ không làm phật ý trưởng bối, huống chi cũng không quấy rầy gì.
- -
Rời khỏi phòng, Bắc Bắc và Chu Thịnh về phòng của mình.
Vừa vào, Bắc Bắc cảm thấy mệt chết đi được.
Chu Thịnh duỗi tay nhéo bả vai cô, giọng điệu dịu dàng: "Mệt lắm sao?"
"Ừ."
Bắc Bắc trực tiếp nằm lên giường, khẽ hừ một tiếng: "Mệt."
Chu Thịnh cười nhẹ, vươn tay xoa tóc cô, ngồi bên mép giường, nhỏ giọng hỏi: "Khó chịu à."
Bắc Bắc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc một lúc, cô nhẹ nhàng nói: "Khó chịu."
Sao có thể không khó chịu chứ, chuyện này trừ Chu Thịnh biết một chút, Bắc Bắc chưa kể với một ai, lần đầu nói hết sự thật, nói không khó chịu là giả.
Về chuyện Đồng gia, Bắc Bắc không muốn nghĩ đến nữa.
Chu Thịnh gật đầu, tay vẫn luôn xoa đầu cô, an ủi.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, đột nhiên Chu Thịnh nói: "Bắc Bắc, em có muốn biết mẹ của mình là ai không?"
Bắc Bắc sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh biết hả?"
Chu Thịnh lắc đầu, thấp giọng nói: "Nếu em muốn biết, anh có thể kêu người đi điều tra."
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra đáp án, muốn biết sao, kỳ thật có chút, nhưng biết rồi thì sao, cô chẳng làm được gì cả.
Thậm chí Bắc Bắc cũng không dám hỏi người kia, tại sao lại sinh cô ra trong hoàn cảnh đó, rồi ném cho Đồng gia nuôi dưỡng.
Đây là một câu hỏi khó, Bắc Bắc cũng không biết đáp án.
"Em không biết."
Chu Thịnh khẽ cười, mát xa bả vai cho cô: "Vậy cứ nghĩ đi, đến khi biết rồi lại nói với anh."
"Vâng."
Bắc Bắc mơ hồ trả lời, toàn bộ mặt đã chôn vào gối nằm, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, hưởng thụ Chu Thịnh xoa bóp.
Vai của cô thật sự rất mỏi.
"Đúng rồi, sao hôm nay anh biết bọn họ đến tìm em."
"Mẹ nhắn tin cho anh."
Bắc Bắc à một tiếng, cười khẽ: "Cảm ơn anh."
Chu Thịnh nhướng mày, khom lưng ghé vào tai Bắc Bắc cười nói: "Anh không ngại nếu em dùng cách khác để cảm ơn."
Bắc Bắc: "....."
Cuối cùng, Bắc Bắc thật sự phải cảm ơn anh bằng 'cách khác', chờ mọi chuyện kết thúc, cô mệt mỏi nằm trên giường, nửa ngón tay cũng không muốn động đậy.
Còn Chu Thịnh được 'ăn no', tâm trạng vui vẻ ôm Bắc Bắc đi vào phòng tắm rửa, rồi lại ôm nhau đi ngủ.
Đêm còn rất dài.
Ngày hôm sau, lúc Bắc Bắc tỉnh dậy, Chu Thịnh đã đi rồi.
Cô xoa cái eo đau nhức của mình, gian nan từ trên giường ngồi dậy.
Rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài, Bắc Bắc không qua bên phòng mẹ Chu, tốt hôm qua sau khi trở về, mẹ Chu nói sáng mai không cần tìm bà để ăn sáng, muốn cho Bắc Bắc yên tâm làm việc.
Tuy Bắc Bắc vẫn muốn đi chào hỏi, nhưng nghĩ đến thời gian không còn sớm, thân thể không thoải mái, cho nên Bắc Bắc suy nghĩ vài giây, rồi đến phim trường cùng Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ đi đường của cô, nhướng mày hỏi: "Hôm qua làm gì vậy?"
Bắc Bắc dừng lại, theo bản năng nói: "Không làm gì cả, sao vậy."
Trần Tĩnh vuốt cằm, trầm mặc rồi nói: "Thế em xoa eo làm gì?"
Bắc Bắc: "!!!" Cô trợn mắt nhìn Trần Tĩnh, vẻ mặt giật mình: "Chị có ý gì?"
Trần Tĩnh cười như không, ánh mắt ám chỉ nhìn Bắc Bắc ột cái: "Hôm qua Chu tổng đến à?"
Bắc Bắc: "..."
Cô đỏ mặt, khẽ ho: "Ừ có đến."
Trần Tĩnh cười, trêu chọc cô: "Không tệ, hy vọng hôm nay em đóng phim cố gắng lên, đừng vì sức khỏe làm ảnh hưởng đến tiến độ nha."
Bắc Bắc: "...."
Không thể nói chuyện được nữa.
Trên đường đi bị Trần Tĩnh trêu chọc, nên vừa đến đoàn phim, Bắc Bắc nhanh chóng chui nhanh vào phòng trang điểm, trang điểm rồi thay quần áo, tạm thời cô muốn cách xa Trần Tĩnh một lúc, cô không chịu nổi ánh mắt của chị ấy.
Chuyên viên trang điểm nghi ngờ nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ rồi hỏi: "Bắc Bắc sao mặt cô hồng vậy."
"Hả....!Hồng lắm sao."
Chuyên viên trang điểm chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Có thể không cần đánh má hồng rồi."
Bắc Bắc nghẹn họng, bất lực nói: "Không chừng là do lúc nãy chạy đến đây."
Cô ngước mắt nhìn bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Mọi người tới hết rồi sao?"
"Chưa đâu, mới có nam chính thôi, đám Thẩm Thanh vẫn chưa đến."
Bắc Bắc khẽ à: "Vậy sao."
Cô yên lặng trang điểm ở trong phòng, thay quần áo xong, Bắc Bắc đi ra bên ngoài, ngoài này vô cùng náo nhiệt, hình như cô còn nghe được không ít giọng nói quen thuộc.
Chờ Bắc Bắc đi ra ngoài, cuối cùng cũng hiểu âm thanh quen thuộc mà cô nghe được đến từ ai.
Cô thấy cách đó không xa mẹ Chu và bà nội Chu, nhịn không được khẽ cười, còn người đứng bên cạnh hai người, là Mã Viễn, theo bản năng Bắc Bắc quay đầu nhìn Trần Tĩnh, nhướng mày hỏi: Hôm qua Mã đạo đến đây à?
Trần Tĩnh sống không còn gì hối tiếc gật đầu.
Nháy mắt, Bắc Bắc liền hiểu rõ.
Cô đoán tối qua Chu Thịnh đến đây với Mã Viễn, nếu không Trần Tĩnh cũng quên gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đã về nhà chưa, bình thường Trần Tĩnh quản lý cô rất chặt, tuy hôm qua cô ở cùng người nhà Chu Thịnh, nhưng chỉ cần đến 11 giờ, Trần Tĩnh sẽ nhắn tin hỏi cô đã về phòng chưa, mà tối hôm qua cô không nhận được tin nhắn nào.
Nghĩ như vậy, cô liền thông suốt.
Cong môi, Bắc Bắc đi đến bên cạnh Trần Tĩnh, trong mắt hiện lên ý cười, nhịn không được trêu chọc: "Tĩnh tỷ, giấu kĩ ghê đó."
Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt đang cười của Bắc Bắc, bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay mình không nên trêu chọc em ấy như vậy.
"Hơn em một chút." Sắc mặt Trần Tĩnh không thay đổi trả lời.
Bắc Bắc câm nín, trợn mắt nhìn chị ấy: "Vậy mới nói hèn gì hôm qua chị không nhắn tin cho em, thì ra là bận quá."
Trần Tĩnh: "Ông trời không bỏ qua ai."
Bắc Bắc bật cười nói: "Ai nói hồi sáng chị chọc em."
Trần Tĩnh hừ một tiếng, giơ cằm nhìn về phái bên kia, thở dài: "Người vừa đến, chị không chú tâm làm việc được."
Nghe vậy, Bắc Bắc nói: "Em cũng vậy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...