Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi


Cùng ngày, bà Tần theo sự sai khiến của ông Tần tới Sở Nội vụ cầu xin Hứa Đào Nhi giúp đỡ.
Nghe bảo vệ bên ngoài thông báo, Bạch Đô từ trong phòng làm việc ra ngoài hành lang ngó ngàng một hồi.

Nhìn thấy bà Tần ở phía cổng chính đang làm loạn thì anh đã báo cho bảo vệ không để bà ta vào.

Nhắc họ chuyện này cũng khỏi cần báo cho Hứa Đào Nhi luôn, tránh sự việc giống như lần Tần Dịch Phong tới, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Và ý của Bạch Đô cũng trùng khớp với mệnh lệnh từ Hàn Thần thông báo xuống.
Bà Tần không được cho vào gặp Hứa Đào Nhi thì ở bên ngoài ăn vạ khóc lóc ầm ĩ, liên tục gào thét tên cô.
“Ôi con ơi… giờ cho dù chúng ta không còn là người thân của nhau nhưng sao con có thể tàn nhẫn nhìn chúng ta khổ sở thế hả… Hứa Đào Nhi… Đường đường là Phó Giám đốc Sở Nội vụ uy nghiêm gương mẫu tại sao thấy chết mà không cứu cơ chứ… Trước kia Tần gia đối với con tốt bao nhiêu sao giờ con lại trở mặt như thế? Trời ơi, sao Tần gia tôi khổ thế này…”
Tiếng gào thét quá khủng bố, đến mức thu hút không ít người qua đường dừng lại xem.

Như thế càng đúng ý bà ta.

Có người đã lôi điện thoại ra quay video.
Sở Nội vụ không nhỏ, nhưng chuyện ồn ào này cũng bị truyền vào tai Hứa Đào Nhi ở trong phòng làm việc.
Cô gọi điện thoại hỏi Bạch Đô, Bạch Đô lập tức ngăn cản không cho cô ra ngoài.
Hứa Đào Nhi hờ hững đáp:
“Em chẳng hề có ý định ra gặp hay cho bà ta vào, nghe bà ta lải nhải bao nhiêu năm nay đã quá đủ với em rồi.”
Bạch Đô không ngờ cô lại dứt khoát được như thế, anh ấy mừng rỡ nói:
“Thế thì tốt, để anh báo bảo vệ đuổi bà ta đi ngay.”
“Khoan đã.”

Cô gọi Bạch Đô qua điện thoại:
“Loại người như bà ta bảo vệ có đuổi cũng không đi đâu, anh cứ trực tiếp báo cảnh sát có người quấy rối trật tự công cộng là được.”
Bạch Đô há hốc miệng bất ngờ, sau đó gật đầu lia lịa.
“Được được, để anh báo cảnh sát cho chết bà ta đi, cái tội khốn nạn.”
Sau khi tắt điện thoại với Bạch Đô, Hứa Đào Nhi trầm ngâm trên ghế Phó Giám đốc, nghĩ ngợi một chút, cô đã gọi cho ba mình.
“Ba ơi, bà Tần đến Sở Nội vụ náo loạn khiến con cảm thấy đau đầu… Lâu rồi tim con mới đập nhanh như thế ạ… Dạ, con đã bảo anh Đô báo cảnh sát rồi, dạ… Vậy ba bảo chú cảnh sát xử lý cho con nha.”
Làm nũng với ba xong xuôi, ba còn dặn cô chú ý sức khỏe, bảo cô nếu khó thở quá thì phải kêu Bạch Đô đưa đi bệnh viện kiểm tra, sau cùng ông mới tắt điện thoại.
Hứa Đào Nhi tức khắc khẽ nhếch khóe môi, nụ cười nguy hiểm hiếm khi xuất hiện trên cánh môi xinh đẹp của cô từ sau khi cô sinh con.

Nhưng giờ đây, chắc chắn cô sẽ không nhịn nữa.

Trước nay, cô là người có thù tất báo, huống hồ gì người kia còn tự tìm đến cửa để gây phiền phức chứ.
Bà Tần à… có trách thì hãy trách vì bà chọc nhầm người đi, đánh bà cũng bẩn tay, vậy thì bà vào tù mà ngồi.

Rất nhanh, Bộ trưởng Bộ Công an Hứa Bạch truyền lệnh xuống, bà Tần chính thức bị bắt với tội danh náo loạn Sở Nội vụ gây mất trật tự công cộng và quấy rối, xúc phạm danh dự cá nhân làm ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe tinh thần của Phó Giám đốc Sở Nội vụ Hứa Đào Nhi.

Ai đòi bằng chứng, ai kiện cáo thông tin này, lập tức cho xem giấy tờ chứng minh cô từng mắc bệnh trầm cảm nặng.
Tin tức này lan tràn trên mạng xã hội, lúc đó, người đời mới biết năm xưa khi scandal của siêu mẫu Hứa Đào Nhi nổ ra, cùng với áp lực từ Tần gia và áp lực bị cư dân mạng đả kích chửi bới thậm tệ đã khiến cô ấy bị rơi vào trầm cảm trầm trọng.

Nhưng cô ấy một chút cũng không hé lộ ra ngoài, chỉ cố gắng kết hôn với người mà cô ấy không yêu để làm dịu dư luận lúc bấy giờ.
Từ qua đường hóng chuyện, cư dân mạng đã chuyển hẳn sang khóc thuê cho cô.

Nhưng bây giờ, cho dù họ có thay đổi cái nhìn với cô, cũng có còn tác dụng gì nữa đâu? Tất cả đã quá muộn và Hứa Đào Nhi cô đã không còn cần đến sự thương hại của họ nữa.
Đắng cay tất cả bọn họ đem tới, cô đều thấm nhuần trong trái tim này rồi!

Dạo gần đây, Hàn Thần và cô đều bận công việc cho nên phó mặc việc đón con trai cho vệ sĩ, dù sao chỉ còn một, hai buổi học nữa là con được tổng kết nghỉ hè rồi.

Nhóc con rất hiểu chuyện nên sẽ không vì vậy mà giận dỗi ba mẹ đâu.
Lúc Hứa Đào Nhi lái xe Veneno trở về nhà là gần sáu rưỡi tối, chị Tâm từ Hứa gia chuyển tới biệt thự của Hàn Thần nhằm chăm sóc cho mẹ con cô đã chạy tới, trông sắc mặt chị ấy vô cùng lo lắng:
“Em à, có chuyện rồi…”
Sắc mặt Hứa Đào Nhi dần tái đi theo từng câu kể của chị Tâm, cô nhanh chân bước vào trong nhà, đi thẳng lên phòng ngủ của con trai.
‘Cộc cộc.’
“Bảo bối ơi, mẹ về rồi…”
Cô đứng bên ngoài, dùng giọng điệu ngọt ngào để gọi Hàn Thần Minh.

Nhưng không ai mở cửa cho cô.
Cô tiếp tục gõ hai tiếng nữa, nói:
“Con không mở là mẹ tự vào đó nha!”
Đợi một lúc, chị Tâm ra hiệu cho cô, cô đứng tránh qua một bên cho chị ấy mở khóa trái.
Bên trong căn phòng ngủ được thiết kế riêng với tông màu trầm nhìn không khác gì phòng ngủ của người trưởng thành, chỉ có đồ vật cỡ nhỏ là dành cho trẻ nhỏ.

Căn phòng này là Hàn Thần thiết kế cho con trai dựa theo những yêu cầu của thằng bé.
Trong phòng không bật điện, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn bên ngoài cửa sổ sát sàn chiếu tới, cô tìm thấy con trai đang ngồi úp mặt vào đầu gối ngay bên cạnh giường.


Dáng vẻ cô đơn đó của con khiến trái tim cô truyền đến một tràng buốt giá, vành mắt cô chưa gì đã đỏ ửng lên, bước chân bước vội về phía con.
“Thần Minh, sao vậy con?”
Cô vòng tay ôm lấy con trai vào lòng, bàn tay xoa lưng chấn an cậu bé.
Lúc ấy, cô nghe tiếng khóc rấm rứt của con.
“Con à, có phải bạn bè bắt nạt con hay không?”
Hàn Thần Minh càng ngày càng lớn, cơ thể phát triển nhanh, giờ đây vòng tay ôm mẹ của cậu bé cũng đã bao quát và chặt hơn nhiều.

Dưới tác động quan tâm của mẹ, cậu bé đưa mắt nhìn cô.
“Mẹ ơi…”
Hứa Đào Nhi nhìn rõ giọt nước mắt của con trai, lòng cô càng đau thắt lại.
“Con của mẹ, sao con lại thế này… ai đã bắt nạt con có đúng không? Nói với mẹ, mẹ chắc chắn đi đòi lại công bằng cho con…”
Hàn Thần Minh lắc lắc chiếc đầu nhỏ, bờ môi mím chặt, chỉ có nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống.
Cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho con, hôn lên trán, cố gắng dỗ dành.

Nhìn con khổ sở như thế, cô đã suy nghĩ sẽ không để yên cho người đã gây tổn thương tới con trai cô.
Qua một lúc, cô nói với chị Tâm cũng đang sốt ruột ở một bên kia:
“Chị lấy điện thoại cho em, để em gọi hỏi Nhiên Nhiên…”
“Mẹ…”
Hàn Thần Minh giữ tay cô lại, cậu bé lắc đầu nguầy nguậy:
“Mẹ đừng mà… Không liên quan đến ai hết…”
Cô ôm lấy gương mặt nhỏ đang hoảng loạn của con trai:
“Đừng sợ, bình tĩnh nói với mẹ… Không ai có thể bắt nạt con của mẹ được, con nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Hàn Thần Minh im lặng một lúc, mắt nhìn chăm chú vào gương mặt cô, không biết cậu bé đã tưởng tượng chuyện gì mà chợt òa khóc lên:
“Mẹ ơi, có phải do con khiến mẹ bị tổn thương, có phải do mẹ mang thai Thần Minh nên mới bị trầm cảm đúng không mẹ…?”

Đôi mắt cô mở to đầy ngỡ ngàng, vì quá bất ngờ bởi câu hỏi của con mà chưa biết phải trả lời thế nào.
Hàn Thần Minh thấy thế càng khóc lớn:
“Trầm cảm là bệnh rất nặng đúng không mẹ? Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ… là do con, lỗi do con… vì sự xuất hiện của con… Con sai rồi, đáng lẽ con không nên vào trong bụng mẹ khiến mẹ buồn, khiến mẹ bệnh nặng…”
Hứa Đào Nhi rơi nước mắt, ôm chặt con trai đang không ngừng run rẩy vào lòng.

Cô mắng yêu:
“Đồ ngốc! Con xem được tin tức ở đâu mà sao lại suy nghĩ linh tinh như thế?”
Hàn Thần Minh vừa khóc vừa kể lại, hóa ra là các cô giáo ở trường của con nói chuyện với nhau về tin tức cô từng bị trầm cảm khi trước.

Con trai vô tình nghe thấy.

Có lẽ các cô nói khi mang thai dễ bị trầm cảm, nhưng con lại hiểu nhầm thành cô trầm cảm là vì mang thai con.
Mấy lời này không giải thích rõ thì chính người lớn như cô cũng hiểu nhầm ý nghĩa chứ đừng nói là lũ trẻ non dại.
Cô vỗ về, giải thích cho con hiểu:
“Con hiểu nhầm rồi, không phải như những gì con nghĩ đâu.

Con có biết không, khi ấy mẹ bị bệnh là vì những chuyện khác.

Mà một trong những nguyên nhân giúp mẹ khỏi bệnh chính là vì con, nhờ con nên mẹ mới khỏi bệnh đó! Ai nói gì thì nói, con đừng nghe họ bởi vì họ không rõ sự thật như mẹ con mình.

Nếu như mẹ thực sự vì con mới bị bệnh, thì con nghĩ mẹ có yêu thương con vô điều kiện như thế này hay không? Hay là con không cảm nhận thấy mẹ yêu thương con nhiều cỡ nào sao?”
Hàn Thần Minh nước mắt ngắn nước mắt dài vừa gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, so sánh:
“Mẹ… Mẹ yêu con nhất, mẹ yêu con hơn cả yêu ba…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận