Chồng Cũ Xin Tự Trọng


- Chắc tại em không nhớ đó thôi chứ trước đó em lấy lòng được mẹ anh rồi mà.

Lắm lúc anh còn thấy bà chiều em giống như chiều Trần Thư nữa đó.
- Tôi được lòng mẹ chồng sao? Là thật á? Hay là anh lại đang nói đùa tôi đấy? Tôi còn chưa sang thăm mẹ được lần nào nữa, tính ra theo trí nhớ của tôi hiện tại tôi còn chưa tiếp xúc với bà ấy luôn cơ, bây giờ anh mà nói không đúng sự thật thì cứ liệu liệu đó với tôi.

Tư Nhĩ sao có thể tin rằng bản thân lại có thể khiến cho bà Trần yêu quý mình như vậy được chứ? Rõ ràng trước đó cô còn nghe ai đó nói rằng bà Trần tính cách rất hay khó chịu, người có thể làm cho bà hài lòng trước giờ chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Vậy mà trong người ít ỏi đó còn có cả cô nữa sao?
- Anh nói thật mà.

Em biết đó, tính cách em khá là khéo léo trong mấy việc giao tiếp và làm hài lòng người khác nên đương nhiên là có thể làm cho mẹ anh thích em rồi.

Còn nếu mà em vẫn không tin thì em có thể hỏi Trần Thư đó, con bé chắc chắn sẽ không lừa em được đâu.

- Văn Quảng lần nữa khẳng định lại, dám chắc chắn rằng bản thân anh không có nói đùa cô chuyện này.
- Thế thì tuyệt quá, ngày mai được nghỉ tôi qua gặp mẹ chào hỏi cũng sẽ thoải mái tinh thần hơn rồi.

- Tư Nhĩ vui ra mặt khi nghe Văn Quảng nói như thế.
Anh nhớ trước đây có lần cô đàn cho bà Trần nghe và sau đó được bà khen, trong lúc trở về vẻ mặt cô cũng vui vẻ giống hệt như bây giờ.

Lẽ nào được mẹ chồng quý là ước mơ của Tư Nhĩ hay là ước mơ của tất cả mọi cô gái đều là được mẹ chồng quý? Bộ được mẹ chồng quý thì có gì tốt lắm sao? Tưởng là phải được chồng quý mới thích chứ? Nhiều lúc con gái vẫn luôn rất khó hiểu như vậy, mặc cho là anh đã tìm hiểu Tư Nhĩ rất kĩ trước đó luôn rồi mà.
Cả hai nói chuyện mấy câu vui vẻ với nhau, thoáng chốc là đã đến được nhà hát lớn trong thành phố rồi.

Nơi đây đang có tổ chức buổi hoà nhạc nên thành ra có rất đông người qua lại, xếp hàng chờ đến lượt đưa vé.

Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng háo hức giống như Tư Nhĩ bây giờ.
- Tới nơi rồi.

- Văn Quảng dừng xe lại vào chỗ để xe, sau đó vui vẻ quay sang thông báo với Tư Nhĩ chỉ để được trông thấy nụ cười tươi vui, hớn hở của cô ngay lúc này.
- Đi thôi.


- Tư Nhĩ tươi tỉnh nói, trong lúc nào còn vô ý đưa tay lên bấu nhẹ hai má của Văn Quảng làm anh bỗng chốc ngớ người kinh ngạc.

Trước đó chưa từng có một ai dám chọc anh bằng cách bấu má thế này cả.
- Ừ, đi thôi.

- Văn Quảng gật đầu sau đó còn không quên xoa đầu cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh mình.
Nhưng rồi trời lại đột ngột đổ cơn mưa lớn bất chợt ngay lúc cả hai đang định bước xuống xe.

Văn Quảng thấy trời bất chợt đổ mưa như thế, trong xe anh lại không chuẩn bị sẵn ô, bây giờ mà đi vào thì cả cô và anh đều sẽ bị ướt hết.

Chưa kể là Tư Nhĩ còn đang đi giày cao gót nữa, anh không muốn cô phải chạy để rồi bị ngã.

Đám đông bên ngoài cũng rất nhốn nháo nữa.

Nói chung là quá nguy hiểm nếu như anh để cho cô bước xuống xe bây giờ.

- Trời mưa rồi kìa! – Tư Nhĩ thấy trời mưa thì liền reo lên một tiếng.
Trái với Văn Quảng, Tư Nhĩ không hề ghét mưa một chút nào, dù cho đây có là một cơn mưa bất chợt và cô đang không có ô thì cô vẫn rất thích mưa.

Cô không biết vì sao người ta lại ghét mưa nhưng riêng cô lại rất thích.

Cô rất thích được nghe tiếng mưa rơi và đặc biệt là muốn được một lần nghịch dưới mưa cho thỏa thích nữa nhưng mong muốn nhỏ này của cô tạm thời vẫn còn tạm gác lại đó đã, vì cô lớn vậy rồi mà còn nghịch mưa thì có vẻ không được hợp lí cho lắm, với cả Văn Quảng cũng như mấy người khác sẽ chẳng có ai đồng ý chơi dưới mưa với cô cả đâu, không lẽ cô lại tự chơi một mình dưới mưa? Nghĩ xem có hợp lí không kia cơ chứ!
- Đúng vậy! Sao trời lại đột nhiên đội mưa vậy cơ chứ? Trong xe anh còn quên không mang theo ô dự phòng rồi.

Hay là em cứ chịu khó ngồi đây đợi anh một lát nhé, anh đi ra kiếm xem có cửa hàng nào bán ô rồi mua cho em.

– Văn Quảng nói rồi chẳng cần đợi cô đồng ý liền đã ngay lập tức xuống chạy đi sang cửa hàng ở gần đó để mua ô.
Nhìn anh gấp gáp chạy đi mua ô giữa trời trong khi đó bản thân anh còn đang mặc một bộ âu phục rất đẹp và mắc tiền đã làm cho Tư Nhĩ rất cảm động đấy! Bình thường mấy người có địa vị như anh bọn họ sẽ không đời nào lại chịu đội mưa để đi mua ô về che cho một cô gái là cô đâu.

Vậy mà Văn Quảng lại vội vàng đội mưa vì cô không chút do dự, thử hỏi cô có thể không cảm động làm sao được? Mỗi hành động tuy chỉ là rất nhỏ như thế thôi nhưng lại ghi điểm rất lớn với cô.


Nhưng có lẽ là anh vẫn không biết là mình đã ghi điểm với cô như thế nào thì phải.
- Kể ra anh ta cũng đáng yêu lắm chứ bộ.

- Tư Nhĩ nhoẻn miệng cười, rất cảm ơn sự chân thành của anh dành cho mình.

Có thể xem như là cô đàn rất may mắn khi nhắm mắt cũng có thể gặp được một người chồng tốt như anh.
Văn Quảng chạy đi mua ô và rất nhanh đã quay trở lại để đón cô với một chiếc ô ở trên tay.

Mái tóc anh hơi ướt, cả hai bên vai áo cũng ướt nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng tươi tắn khi có thể mua được ô chứ không phải là vẻ mặt khó chịu vì phải dầm mưa.
- Anh mua được rồi.

Chúng ta mau vào thôi, kẻo muộn.

- Văn Quảng đi đến mở cửa xe ra, sốt sắng muốn đón Tư Nhĩ vào bên trong để cùng vào nghe buổi hoà nhạc tối nay.
- Vừa rồi anh đi nhanh quá! - Tư Nhĩ bước xuống xe, cô đứng nép vào bên Văn Quảng để cùng che ô được với anh.

- Vừa rồi tôi tính nói là anh không cần phải đi mua ô đâu, tôi có thể đi vào kia mà không cần ô cũng được mà.
- Nhưng như vậy sẽ ướt mất.

- Văn Quảng lí suy nghĩ của mình cho cô nghe.

Và đúng là khoảng cách từ xe của anh mà đi tới nhà hát là rất ngắn nhưng nếu đi mà không có ô thì vẫn sẽ ướt được.chỉ là ướt ít hay ướt nhiều mà thôi.

- Nhưng mà tôi đâu có sợ ướt? Ướt có chút xíu đâu nhằm nhò gì? Với cả anh lo tôi ướt mà anh lại chạy đi mưa ô ở mãi tận đằng kia mà không lo rằng mình cũng sẽ bị ướt à? Nhìn xem, cả đầu và tóc của anh đều bị mưa làm cho ướt hết rồi kìa.

– Tư Nhĩ nhẹ nhàng trách móc Văn Qaunrg không chịu suy nghĩ cho bản thân anh, lúc nào anh cũng chỉ biết nghĩ cho cô thôi.

Cô cũng sợ là nếu anh cứ quan tâm mình quá mức cần thiết thế này thì e là cô sẽ dần bị phụ thuộc vào anh mất.
- Không sao mà.


Ướt chút thôi ấy mà.

Nhưng được cái là được em quan tâm nên anh bây giờ đang vui lắm đấy! – Văn Quảng bị cô mắng nhưng anh biết cô vì nghĩ cho anh nên mới mắng thì vui lắm.
Tư Nhĩ thấy anh cứ như thế thì cũng chỉ đành bất lực chứ cô cũng chẳng biết nói sao được nữa.

Anh õa ràng là không hề nghe lọt bất kì lời mắng nào của cô cả, thậm chí còn đang rất vui vẻ nữa, tưởng là đang được cô khen hay gì? Tư Nhĩ ngao ngán thở dài một hơi sau đó lấy từ trong túi ra một mảnh khăn giấy đưa cho anh.
- Nè anh dùng lau đầu tạm đi.

bằng không để đầu ướt dễ bị ốm lắm.
- Em lau giúp anh đi.

– Văn Quảng rất biết tranh thủ cơ hội để yêu cầu cô phải lau tóc cho mình.
- Anh không thể tự lau đi à? Nhanh không ốm thật đấy! – Tư Nhĩ nhìn xung quanh có hơi đông người nên có chút ngần ngại không dám lau đầu giúp anh.

Căn bản là trước đó cả hai cũng chưa từng thể hiện tình cảm ở bên ngoài nơi công cộng như thế này.
- Anh đang cầm ô cho thây, không phải sao? Với cả em biết anh có thể ốm mà còn không lau luôn cho anh? Em không sợ anh sẽ ốm và không thể đi làm được à? Đừng quên là nếu như anh không thể đi làm thì công ty sẽ gặp rất nhiều chuyện không hay đâu đấy!
- Anh đúng thật là...!Công ty của anh chứ có phải của tôi đâu mà bắt tôi phải lo chứ? – Tư Nhĩ lẩm bẩm nói là không liên quan tới mình nhưng cuối cùng cô vẫn cố nhướn chân lên để lau đầu cho Văn Quảng.

Rõ ràng một điều rằng cô đã bắt đầu quan tâm anh hơn rồi.

Cảnh tình tứ này của hai người rất nhanh đã bị Cẩm Vân nhìn thấy và chụp lại ngay tức thì.

Và chắc là hôm nay cô ta sẽ còn chụp được thêm rất nhiều ảnh của hai người bọn họ nữa cho mà xem.

Đó là cô ta nghĩ như thế thôi chứ thực tế thì cô ta đâu có thể đi theo Văn Quảng và Tư Nhĩ thêm được nữa? Cô ta vốn dĩ là bất ngờ đi tới đây lên làm gì có vé để được đi vào trong? Nhưng phải mãi cho tới khi cả hai đi vào bên trong nhà hát rồi thì cô ta mới bằng hoàng nhận ra điều đó.

Đúng thật là ngoài sức tưởng tượng luôn.

Văn Quảng từ lúc trên đường đi tới đây anh đã có trông thấy một chiếc xe taxi đi theo mình nhưng phải mãi cho tới khi Câm Vân đứng xuống, lén chụp ảnh lại hai người thì anh mới phát hiện ra cô ta.

Quả nhiên là cô ta đã đi theo hai người từ nhà hàng tới đây rồi.

Cái con người này đúng là phiền phức thật đấy! Vì sao lại cứ phải bám lấy anh mãi không chịu buông như thế? Lẽ nào lại là đang muốn trả thù cho Anna hay sao? Văn Quảng liếc mắt nhìn về phía Cẩm Vân đang đứng.

Cô ta thấy anh đã phát hiện ra mình liền ngay lập tức bỏ điện thoại xuống.
Tiếp đó, Văn Quảng cùng với Tư Nhĩ bước vào bên trong và tìm đến chỗ ngồi của hai người bọn họ đã được ghi săn ở trên vé lúc mua.


Nhân lúc các nghệ sĩ vẫn chưa biểu diễn và Tư Nhĩ lại đang không chú ý đến mình, Văn Quảng liền rút điện thoại ra để đọc tin nhắn Cẩm Vân vừa mới gửi tới cho anh lúc nãy.
“Tôi không có ý gì xấu với Lam Tư Nhĩ cũng như là với anh đâu.

Khi nào gặp tôi sẽ giải thích cho anh sau.

Mong là anh sẽ không hiểu lầm ý của tôi.” –Cẩm Vân sợ rằng Văn Quảng có thể làm gì đó gây bất lợi cho ta vì chuyện lúc nãy nên ngay lập tức đã phải gửi tin nhắn để tạm thời giải thích với anh trước đã.

Còn cụ thể thế nào cô ta sẽ nói rõ với anh sau.
“Và tôi mong là cô sẽ cho tôi được một lời giải thích rõ ràng khi chúng ta gặp nhau.

Còn từ giờ tới lúc đó cô còn để cho tôi nhìn thấy cô đi theo chúng tôi thêm bất cứ lần nào nữa thì đừng có trách tôi quá đáng với cô.

Tôi sẽ không để yên cho bất kì kẻ nào khiến tôi phải khó chịu đâu.

Cô biết rõ điều đó mà.” – Văn Quảng nhắn tin đe dọa Cẩm Vân.
“Tôi biết rồi.

Anh cứ yên tâm.” – Cẩm Vân nhanh chóng nhắn lại cho Văn Quảng.

Cô ta cũng thừa biết là Văn Quảng sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào muốn gây sự hay cản đường anh nên chẳng cần anh phải đe dọa thì cô ta cũng sẽ tự biết thân biết phận rút lui thôi.
Tuy là không thể chụp được nhiều nhưng nhiêu đó cũng là quá đủ để làm cho Anna ở trong kia phải phát điên phát khùng rồi.

Văn Quảng cứ cặm cụi nhắn tin cho Cẩm Vân mà không hề để ý thấy Tư Nhĩ đang nhìn anh nhắn tin với Cẩm Vân.

Vẻ mặt cô lúc trông thấy anh nhìn tin thoáng để lộ ra biểu cảm vô cùng khó hiểu.

Nhìn vào tên người nhắn tin cùng anh là Cẩm Vân, cô ngay lập tức nhớ ra đó chính là người vừa mới nãy cô làm quen ở nhà hàng xong.

Bảo sao anh lại có biểu cảm lạ lùng như thế khi nghe cô nói là đã làm quen với cô ta.

Hóa ra là hai người có quen biết, vậy mà anh lại không nói với cô rằng anh với cô ta quen nhau.

Có thể là hai người bọn họ đang giấu cô điều gì đó mà cô vẫn chưa nhớ ra...
- Ô, bắt đầu rồi kìa! Còn là nghệ sĩ tôi thích ra sân khấu mở đầu chương trình nữa chứ! Tuyệt thật nhỉ? – Tư Nhĩ bày ra vẻ như không biết gì, quay sang nói chuyện với Văn Quảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui