Bên trong nhà vệ sinh, ở một góc khuất, Cẩm Vân kinh ngạc khi được tận mắt quan sát cách Văn Quảng nuông chiều theo ý của Lam Tư Nhĩ, ánh mắt lúc nhìn cô còn vô cùng ấm áp, khác xa với con mắt lạnh lùng vẫn thường dùng để nhìn và nói chuyện với người khác.
Đối với Cẩm Vân mà nói thì đây giống như một sự phát hiện lớn vậy.
Trước đây cô ta đã cùng với Anna nghĩ ra không biết bao nhiêu cách chỉ để có được sự quan tâm đặc biệt này của anh nhưng bất thành, bây giờ được chứng kiến tận mắt thế này đúng thực là được mở mang tầm mắt.
Cảnh tượng đẹp thế này nếu chỉ một mình mình thấy thôi thì thật sự là rất lãng phí.
Nhất định phải để cho Anna được tận mắt chứng kiến cảnh này mới được.
Để xem cô ta ở trong đó sẽ phát điên như thế nào? Cẩm Vân lấy điện thoại ra và chụp lại hình ảnh của Tư Nhĩ và Văn Quảng, sau đó còn đắc ý mà một nụ cười xấu xa.
Lúc trước Cẩm Vân luôn luôn tôn sùng Anna, bất kể thế nào cũng đều nghe theo cô ta, coi cả nhà cô ta là ân nhân của mình, hết lòng đối đáp nhưng rồi thì sao chứ? Hoá ra tất cả bọn họ chỉ lừa cô, Anna tuy biết chuyện bố cô ta là John hại cả nhà cô nhưng vẫn chọn lựa im lặng để tiếp tục được lừa cô, để biến cô thành công cụ mặc cho cô ta sai khiến.
Nói thật là nếu không phải vì tận mắt tận tai xem được toàn bộ cuộc nói chuyện của bố con bọn họ qua camera ghi hình ở trên phòng John thì không đời nào Cầm Vân tin Anna lại xấu xa như thế đâu.
Bởi lẽ khi đó cô luôn tin chắc một điều rằng : Anna thực sự tốt với mình, không phải với cả thế giới nhưng ít nhất là với mình…
- Là tại các người hại cả nhà tôi trước, bắt buộc tôi phải ác lại với các người thôi.
Anna à? Tôi đang rất mong chờ được nhìn thấy lúc chị tức giận đến phát điên ở trong đó đây.
Tất cả những gì mấy người đã làm với tôi tôi sẽ từ từ trả đủ lại từng thứ, thứ một… - Cầm Vân căm giận lẩm bẩm nói.
.
- Vừa rồi sao em vào đó lâu thế? - Văn Quảng tiếp tục sự thắc mắc của mình trước đó.
Tư Nhĩ cũng biết là cô vào đó hơi lâu nhưng cô đâu có ngờ được là Văn Quảng lại đi vào tận cửa nhà vệ sinh nữ để đứng đợi cô.
May sao hôm nay ở nhà vệ sinh không có nhiều người qua lại bằng không cô dám chắc là sẽ có người nghĩ anh là biến thái rồi.
- Nhưng mà lần sau anh cũng không nên đi vào đó như vậy đâu.
Đấy không phải nơi để anh đứng đợi.
Nếu như có ai nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ gì cơ chứ? Tôi không muốn bị mang tiếng là có một người chồng ngốc đâu.
Anh hiểu không? - Tư Nhĩ nhắc nhở Văn Quảng, không muốn lần sau anh lại tiếp tục đi vào đó như vậy nữa.
- Em ngại sao? Vậy lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm nhưng mà hôm nay không có ai thấy cả đâu, em yên tâm được rồi chứ!
- Sao anh biết là không có ai thấy?
- Thì anh đứng đó có thấy ai đi ra đi vào đâu.
Đương nhiên là không ai thấy rồi? Sao em hỏi lạ vậy? - Văn Quảng ngơ ngác giải thích cho Tư Nhĩ, không rõ lí do vì sao cô lại hỏi câu hỏi kì lạ thế nữa.
- Bộ em ở trong có thấy người nào khác nữa à?
- Ừ.
Có đấy! Là một cô gái với giọng nói siêu hay luôn.
Phải công nhận đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe một giọng nói hay như vậy luôn đấy! Cô ấy còn rất lịch sự nữa, trông qua thì có vẻ như là tiểu thư của một nhà quyền quý nào đó.
À là cô ấy giúp tôi lau vết bẩn ở trên váy đó, đúng thật là một cô gái tốt mà.
- Tư Nhĩ tấm tác khoe với Văn Quảng về cảm nhận của cô khi lần đầu gặp Cẩm Vân.
Nghe cô miêu tả như thế Văn Quảng cũng lờ mờ đoán được người cô đang muốn nói đến là ai rồi.
Tiểu thư trong thành phố này thì nào có thiếu nhưng người có giọng nói hay tới mức người khác phải ấn tượng ngay lần đầu gặp mặt thì chắc chắn chỉ có Cẩm Vân chứ không thể là một cô tiểu thư nào khác.
Còn cả cách ứng xử khôn khéo để tạo thiện cảm đó nữa, đó cũng là một trong số những đặc điểm nổi bật nhất của Cẩm Vân.
Có điều cô ta vì sao lại gặp Tư Nhĩ ở đây? Là vô tình gặp gỡ hay là cố tình sắp xếp để gặp mặt Tư Nhĩ đây? Anh không biết nên rất băn khoăn không biết phải làm gì tiếp theo đây nữa.
- Cô gái đó tên là gì? - Văn Quảng đã có đáp án của mình rồi nhưng vẫn cố tình hỏi cho có lệ.
Đồng thời cũng tiện thăm dò Tư Nhĩ thử xem, xem là Cẩm Vân đã nói những chuyện gì với cô rồi.
- Cô ấy nói cô ấy tên là Cẩm Vân.
- Cô ấy chỉ nói mỗi vậy thôi sao? Hai người không nói gì khác nữa à? Với cả vì sao lại giúp em lau vết bẩn ở trên váy? Là em nhờ hay cô ta tự giúp? - Văn Quảng càng hỏi càng không thể giữ được bình tĩnh, mỗi lúc lại hỏi nhiều và dồn dập hơn khiến cho Tư Nhĩ thoáng chốc đã bối rối không biết phải trả lời anh từ đâu.
- Sao thế? Chuyện này mà anh cũng phải hỏi kĩ như vậy sao? - Tư Nhĩ kinh ngạc hỏi.
Cô biết tính anh hay lo lắng mấy chuyện không đâu nhưng chuyện cô vô tình gặp được một người nào đó trong nhà vệ sinh thôi mà cũng khiến anh sốt sắng như thế thì có phải là làm quá lố rồi không? Rốt cuộc thì vẫn không thể hiểu nổi lí do vì sao luôn.
- Anh chỉ là hơi tò mò một chút nên tiện miệng hỏi vậy thôi.
Em thấy hỏi thế có hơi nhiều à? - Văn Quảng bấy giờ mới ý thức được rằng bản thân anh đang bị mất kiểm soát.
Không biết là có làm cô sinh nghi ngờ gì không nữa.
Nếu có thì đúng là cái miệng hại cái thân thật rồi.
- Cô ấy với tôi chỉ nói chuyện làm quen với nhau mấy câu thôi.
Nhưng được cái là cũng khá hợp nhau đấy! Kiểu như hợp cách nói chuyện đó nên có trao đổi phương thức liên lạc rồi.
Cơ mà nói thực là tôi có hơi bận nên cũng không chắc bản thân có thời gian để trò chuyện thêm với cô ấy không nữa.
Nói chung là cứ để tạm đó đã.
Tư Nhĩ vừa rồi đúng là có nói muốn làm quen Cẩm Vân nhưng thiện chí của cô là không cao.
Và cả trước giờ Tư Nhĩ cũng không có thói quen làm thân với những người mà cô không nhất thiết phải thân, và chính bởi như thế nên cô không có bạn thân giống như những người khác.
Lúc mới tỉnh dậy cô có nghe nói mình đã chơi thân với Như Nguyệt và Trần Thư thì đã rất bất ngờ không biết lí do tại sao mình lại thân với bọn họ nữa.
Còn ban yếu chỉ là tại lúc đó cô buột miệng hỏi tên và muốn làm quen cho có thôi ai ngờ Cẩm Vân lại xin số của cô thật.
Chắc là nghĩ cô có thiện ý muốn làm quen thật?
- Phải ha.
Em cũng đâu phải kiểu người thân thiện với cả thế giới? Anh thường chỉ thấy em quen xã giao là chủ yếu thôi.
Ngay đến cả một cô bạn thân còn không thấy có nữa là.
- Văn Quảng tỏ ra rất hiểu Tư Nhĩ.
- Anh nói đúng rồi đấy! Tôi không phải kiểu người thích làm quen với người khác cho lắm.
Ngoài người thân trong gia đình ra thì tất cả tôi đều liệt vào danh sách xã giao hết.
- Anh có thể hỏi lí do không? - Văn Quảng dè dặn hỏi.
Dường như lúc nào anh cũng có những thắc mắc muốn hỏi cô.
- Chưa ai nói anh nghe sao?
- Chưa từng nghe ai nhắc đến cả.
- Chuyện là năm tôi lớp một có bị một cô bạn cùng lớp nói xấu, nếu là bạn bình thường như những người khác thì thôi đi nhưng cô bạn đó lại là một cô bạn tôi xem là thân thiết nên khi bị người ta nói xấu sau lưng thì rất buồn.
Sau đó ám ảnh tới giờ luôn và thành ra không thích dành thời gian cho mấy mối quan hệ bạn bè thân thiết nữa.
Về vấn đề này tôi còn tự cảm thấy bản thân mình có hơi hai mặt một chút thì phải ….
- Tư Nhĩ không chút giấu giếm tâm sự thật với Văn Quảng.
- Ví dụ đơn giản như thế này nhé! Đó là bề ngoài tôi có thể nói muốn làm quen với ai đó, kiểu như rất rất muốn được quen rồi thân thiết với họ đó nhưng thực ra chỉ được một lúc đó thôi.
Sau đó qua rồi tôi sẽ lại không còn muốn hứng thú gì nữa, dần dần chính tôi sẽ lại là người cắt đứt liên lạc với người kia trước.
Kiểu như đó.
Văn Quảng nghe xong cũng mừng thầm trong bụng.
Nói như thế tức là cô sẽ không chủ động liên lạc với Cẩm Vân nữa rồi.
Còn về phía Cẩm Vân, Văn Quảng tự tin rằng bản thân có thể tự lo được.
Đảm bảo rằng chỉ với một cuộc gặp thôi cô ta sẽ không dám tự chủ động liên lạc với Tư Nhĩ đâu.
- Ra còn có chuyện như thế! Con người em đúng là càng tìm hiểu càng thấy thú vị nhỉ.
Vậy mà trước giờ anh chưa từng được biết luôn.
- Có gì đâu mà thú vị.
Ai chả có những câu chuyện vụn vặt như thế lúc còn nhỏ.
- Em nói đúng.
Đúng là ai cũng có những câu chuyện vụn vặt như thế nhưng kì lạ ở chỗ là anh chỉ muốn được nghe câu chuyện của em thôi.
- Lại nữa rồi đấy! Tôi bắt đầu thấy sợ thính của anh rồi nha!
- Anh đâu có thấy vậy? Em rõ ràng là đang thích nghe nó còn gì?
- Vớ vẩn.
- Tư Nhĩ tủm tỉm cười sau đó vội quay mặt đi sang một hướng khác.
- Em còn muốn ăn nữa không?
- Tôi ăn lo rồi.
Anh có ăn nữa không?
- Anh cũng ăn lo rồi.
- Vậy để tôi ra thanh toán rồi về nhé?
- Em cứ thanh toán đi, sau đó anh sẽ dẫn em tới một nơi nữa rồi chúng ta mới về được.
- Nơi nào? - Tư Nhĩ tò mò hỏi Văn Quảng.
Vừa bay hôm nay cô cũng đang rất có hứng thú muốn được đi chơi một lát cho tâm trí thoải mái.
- Bí mật.
Sẽ nói em nghe sau đây thôi.
Dám chắc là em sẽ thích cho xem.- Văn Quảng không chịu bật mí cho cô về nơi anh sẽ đưa cô tới, đã vậy còn nói là nơi cô rất thích nữa chứ! Thật là làm người khác phải tò mò quá chừng à!
- Đợi tôi một lát.
- Tư Nhĩ có vẻ gấp gáp gọi quản lí tới để thanh toán cho cô.
Bởi lẽ cô đang hóng cái nơi mà Văn Quảng sắp dẫn cô đến quá rồi mà.
Nhân lúc Tư Nhĩ chạy đi đang mải thanh toán tiền ăn với quản lí, Văn Quảng tranh thủ lúc đó cô không để ý mình liền vội vàng nhắn cho Cẩm Vân một vài dòng, yêu cầu muốn hẹn gặp mặt cô ta để nói rõ một số chuyện.
“Tôi biết là cô đang ở quanh đây, và có thể đang quan sát chúng tôi nữa.
Tôi không biết chuyện này là vô tình hay cố ý nhưng trước mắt chúng ta cứ gặp nhau trước nhé! Tôi có chuyện phải nói rõ ràng với cô.”
Ở một bàn phía bên tầng trên nhìn xuống, Cẩm Vân thấy Tư Nhĩ và Văn Quảng đã bắt đầu thanh toán thì bản thân cô ta cũng dừng lại không ăn tiếp nữa.
Nhẹ nhàng dơ tay gọi người quản lí đang đứng ở gần đó đi tới để thanh toán tiền bữa ăn hôm nay.
Hôm nay cô ta vốn định tận hưởng một chút nhưng xem ra là không thể để yên không đi theo hai người Tư Nhĩ và Văn Quảng được rồi.
Anna à, tôi sẽ giúp chị chụp nhiều ảnh của hai người họ một chút nhé! Tôi cá là chị sẽ thích lắm cho mà xem.
Cẩm Vân nhìn vào màn hình nền điện thoại, là hình chụp của Anna với cô ta lúc trước.
Vẻ mặt háo hứng chờ xem Anna sẽ phát điên ở trong trại giam như thế nào.
Cẩm Vân từ một cô gái đơn thuần không thích ganh đua, sân si với người khác bây giờ lại bị biến thành một kẻ lúc nào cũng có những tính toán ác ý với người khác.
Đừng nói là người khác, mà ngay đến chính bản thân cô ta lúc trước cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị tha hoá nhanh như thế.
Quả nhiên gần gì thì thành đó.
Phải chăng cô ta đã gần Anna quá, lâu ngày mới bị biến thành dáng vẻ xấu xa như này đây?
“Anh muốn nói chuyện gì? Tôi tưởng lần trước anh nói rằng không muốn gặp tôi nói chuyện nữa rồi thây, không phải sao? Còn nếu để nói về việc tôi gặp Lam Tư Nhĩ ở trong nhà vệ sinh thì hoàn toàn là vô tình đấy! Anh biết mà, với tình thế của tôi hiện tại thì tôi đâu có dại gì mà động tới Lam Tư Nhĩ của anh?”
“Nếu đúng như thế thì tốt.
Nhưng vì hôm nay cô đã gặp Tư Nhĩ ở đây rồi nên chúng ta bắt buộc phải gặp nhau.
Cô tốt hơn hết là đừng có từ chối tôi.”
“Nếu anh đã nhất quyết thế rồi thì cứ ra cái lịch hẹn và địa chỉ cụ thể đi.
Nhớ là trừ thứ Bảy ra, hôm đó tôi có lịch thi nên sẽ không thể đi gặp anh được đâu.” - Cẩm Vân biết trước sẽ gặp mặt Văn Quảng lần nữa nên đã đón nhận nó với tâm thế hoàn toàn thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...