- Hay là để tôi thử xem sao nhé! Tôi nghĩ là mình có thể giúp được cho cô đó.
- Cẩm Vân tiếp tục nói, đồng thời còn lấy từ trong túi ra một mảnh khăn ướt có mang sẵn từ trước, đưa cho cô.
- Tôi nghĩ là không cần đâu.
Tôi có thể dùng khăn ướt ở đây được rồi.
- Tư Nhĩ cố mỉm cười, kiên nhẫn muốn Cẩm Vân rời đi trước, bản thân cô lúc này vẫn còn xem cô ta như người lạ không quen.
Bởi theo trí nhớ của cô thì đúng là cô không quen Cẩm Vân thật.
- Tôi biết là cô ngại nhưng mà rõ ràng là cô đang khó chịu với vết bẩn đó còn gì.
Hay là cứ để tôi lau thử cho cô, loại khăn giấy này của tôi là loại đặc biệt dùng để lau vết bẩn đấy, không phải loại thông thường giống như ở đây đâu.
- Cẩm Vân vẫn rất nhiệt tình muốn giúp Tư Nhĩ, hình như cũng đã lờ mờ đoán được là cô đã quên mất cô ta rồi.
Chắc là sau vụ tai nạn kia khiến Lam Tư Nhĩ mất trí nhớ rồi.
Tuy mình không chắc của thể sự việc ra làm sao nhưng tình thế này đúng là rất thú vị.
Bảo sao hôm trước lúc mình hẹn gặp mặt Văn Quảng để nói về chuyện tai nạn của Tư Nhĩ anh ta lại có thái độ như thế.
Ra là đang lo lắng.
Cũng phải thôi.
Anh ta yêu Tư Nhĩ như vậy mà cô ta lại đang ở trong tình trạng thế này thì không lo lắng mới là lạ ấy.
Cẩm Vân thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt ôn hoà nhưng bên trong lại đang âm thầm toan tính điều gì đó.
- Vậy thì làm phiền cô rồi.
- Tư Nhĩ thật lòng muốn thử xem là liệu có sạch được thật giống như lời Cẩm Vân vừa mới nói không, dù sao nếu để lau bằng khăn giấy ở nhà vệ sinh thì cũng không tài nào sạch được.
Cẩm Vân hài lòng mỉm cười nhìn Tư Nhĩ.
Cảm thấy Lam Tư Nhĩ bây giờ đứng trước mặt cô ta thật khác xa so với Lam Tư Nhĩ mấy tháng trước ung dung phá hỏng cơ đồ của cả một thương nhân lớn.
Nhưng đây có lẽ mới chính là bản chất thật của cô gái này.
Không phải là kiểu người cậy thân phận mình cao quý mà kiêu căng, ngạo mạn, ức hiếp người khác giống như những cô tiểu thư cùng tầng lớp khác hoặc gần nhất là…Anna.
- Được rồi.
Cô cứ để cho tôi.
- Cẩm Vân chắc chắn nói sau đó cô ta liền bóc vỏ chiếc khăn giấy ở trong tay ra, cẩn thận dùng khăn giấy lau nhẹ lên vết bẩn ở dính trên áo Tư Nhĩ.
Động tác nhẹ nhàng thành thục, dường như là biết rõ chiếc váy này rất mắc lên không hề dám lau mạnh tay dù chỉ là một chút.
Nhìn cô gái vừa mới quen biết đang cẩn thận lau váy cho mình Tư Nhĩ cảm thấy thật là hổ thẹn biết bao nhiêu.
Vừa rồi lúc dùng khăn ướt tự lau váy cho mình cô còn không làm cẩn thận được như vậy.
Suýt chút còn tức giận mà mạnh tay với cái vết bẩn cứng đầu kia rồi.
Cứ thế khoảng chừng được một hai phút thì thấy Cẩm Vân đứng thẳng người dậy.
Vẻ mặt cực kỳ vui vẻ mà thông báo với Tư Nhĩ rằng.
- Váy cô thế sạch như mới rồi đó.
Cô thấy không? Tôi đã nói là tôi có thể làm sạch nó giúp cô rồi mà.
Cái khăn giấy này lợi hại lắm, đúng chứ? - Cẩm Vân tỏ ra tự hào khoe chiếc khăn giấy của mình với Tư Nhĩ.
- Đúng là lợi hại thật đó.
Tôi vốn còn nghĩ là không thể làm sạch được vậy mà… cảm ơn cô nhé.
Cũng may là gặp được cô ở đây.
- Tư Nhĩ vui mừng cảm ơn Cẩm Vân.
Làm sạch được vết bẩn vốn nghĩ là không thể làm sạch được khiến cho cô vui vẻ hơn bao giờ hết.
Nghe qua giọng điệu của cô là có thể đoán được rồi.
- Chuyện nhỏ thôi.
- Cẩm Vân khách sáo nói lại và đi tới bên thùng rác vứt tấm khăn vừa mới lau vào thùng rác rồi rửa tay.
Tư Nhĩ cũng đi tới rửa tay cạnh với cô ta.
Đối với cô mà nói, gặp Cẩm Vân lần đầu như vậy khiến cô có thiện cảm rất lớn đối với cô gái này.
Không chỉ có giọng nói hay mà cách cư xử và ứng xử đối với những người khác cũng rất khôn khéo, dễ tạo được cái nhìn tốt ở lúc ban đầu…
- Lần đầu gặp mặt nói thật là tôi rất vui vì được cô giúp làm sạch váy….
Hmmm cho hỏi cô tên là gì được không? - Tư Nhĩ ngập ngừng hỏi.
Kể ra thì đây chính là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện làm quen với một người mà cô không hề biết về sự tồn tại hay được ai đó giới thiệu cho trước đó.
Hoàn toàn chỉ là ngẫu hứng muốn làm quen.
- Cô muốn chúng ta làm quen sao? - Cẩm Vân không trả lời Tư Nhĩ luôn mà còn thắc mắc lại cô một câu hỏi nghe khá lạ.
- Có vấn đề gì sao? Nếu cô thấy phiền hoặc không muốn thì thôi.
Tôi cũng chỉ ngỏ ý vậy thôi chứ không muốn ép buộc cô phải nói gì cả đâu.
- Tư Nhĩ tỏ ra khá khó xử khi Cẩm Vân không nói tên của cô ta cho cô.
- Tôi không có ý đó.
- Cẩm Vân điềm đạm nói.
- Nhưng có điều cô không biết đó thôi, tôi chính là kẻ mang theo điềm xui, trước giờ những người thân quen với tôi trước sau gì đều sẽ gặp phải những điều không được may mắn vậy nên tôi đã bị ám ảnh bởi nó.
Tôi luôn e sợ rằng nếu như bản thân làm quen với ai đó rồi khiến họ gặp phải những điều không may mắn nữa rồi sao.
Thế nên là… - Cẩm Vân giải thích cho Tư Nhĩ.
Lý do cô ta đưa ra là nửa đùa nửa thật.
Đùa là bởi đột nhiên ngẫu hứng muốn thử xem các phản ứng của Tư Nhĩ khi không nhận ra cô ta, còn nửa thật thì chẳng cần phải nói cũng dễ dàng nhận thấy điều đó.
Ngay từ khi còn nhỏ cả nhà cô ta đã gặp phải thảm kịch khiến cô ta bắt buộc phải ở nhờ nhà của kẻ thù, thế mà cô ta còn chẳng hề hay biết gì mãi cho tới khi John bị phá sản.
Tuy là trả thù được cho gia đình rồi đấy nhưng giờ đây cô ta lại trở thành kẻ cô đơn khi không có ai ở bên cạnh, nếu thế nói là kẻ đem điềm xui rủi là đúng mà.
- Tưởng là lý do gì hệ trọng lắm cơ.
Nếu chỉ có như vậy thôi thì tôi lo được.
- Tư Nhĩ chẳng chút ngần ngại gì trước những lời Cẩm Vân vừa mới nói.
Vẻ mặt giống như không tin tất cả những điều đó là thật.
- Lo được?! Cô không sợ sao? Hay là không tin? Tôi không nói đùa đâu.
Chuyện tôi là kẻ đem theo điềm xui chính xác là thật đấy! - Cẩm Vân tưởng Tư Nhĩ không tin nên hết lời thuyết phục cô.
- Thì tôi có nói là tôi không tin cô đâu? Nhưng mà nếu cô lo tôi sẽ gặp xui khi quen cô thì đừng lo.
Tôi có dây buộc may mắn đấy! Chỉ cần đeo vào dù là đeo tay hay đeo tóc thì cũng đều sẽ gặp may mắn cả thôi.
- Tư Nhĩ lấy từ trong túi ra hai sợi dây cột tóc màu đen.
Cô lấy một sợi tự đeo vào cổ tay mình, sợi còn lại cô đưa cho Cẩm Vân.
- Cô cứ tin tôi đi.
Chỉ cần cô đeo nó thì sẽ chẳng làm gì có chuyện cô gặp xui được đâu.
Nó may mắn lắm đó.
Với cả không làm gì có chuyện một cô gái tốt bụng như cô lại là người đem điềm xui tới cho người khác được đâu.
Nếu như trước đó có ai chê cô là xui xẻo thì cô không cần phải để ý tới đâu.
Toàn lời nói vô căn cứ hết thôi.
Bây giờ thì nói tên cô cho tôi được chưa?
Hành động bất ngờ này của Tư Nhĩ không biết là đã chạm tới những dây thần kinh nào của Cẩm Vân rồi mà bây giờ cô ta chỉ có bất động đứng một chỗ, ánh mắt kinh ngạc cứ dán chặt lên người Tư Nhĩ.
Có thể là do Tư Nhĩ không nhớ ra cô ta là ai nên mới đối xử tốt với cô ta như vậy nhưng đây chính là lần đầu tiên Cẩm Vân được nghe có người nói với mình những lời an ủi như thế.
Nói thật là cô ta đã bị lời nói bất chợt này của Tư Nhĩ làm cho siêu lòng thật rồi đấy!
- Cảm ơn cô.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người an ủi mình như vậy đó.
Thực sự tôi rất vui.
- Cẩm Vân thật thà bộc bạch lòng mình với Tư Nhĩ, cũng chẳng cần hỏi ý kiến Tư Nhĩ hay gì cả, Cẩm Vân ngay lập tức đi tới ôm trầm lấy Tư Nhĩ.
Tư Nhĩ có hơi bất ngờ trước hành động đột ngột này của Cẩm Vân nhưng cô không hề đẩy cô ta ra.
Ngược lại còn rất thoải mái để cho cô ta được phép ôm mình, cảm thấy khá thoải mái và không có gì là khó xử cả bởi ngay từ ban đầu cô đã rất thích Cẩm Vân rồi nên khi cô ta ôm cô, cô đương nhiên là không ý kiến gì rồi.
- Sao rồi? Cô đã thấy đỡ hơn chưa? - Tư Nhĩ nghĩ Cẩm Vân đang buồn liền ôm hờ lấy cô ta, an ủi.
Làm cô ta vốn đã cảm động, bây giờ lại thấy cảm động hơn nữa.
- Tôi không sao.
Chỉ là đột nhiên bị xúc động một chút thôi.
- Cẩm Vân buông Tư Nhĩ ra.
Đồng thời cũng vội quẹt đi những giọt nước mắt còn đang đọng lại trên khoé mắt một cách đầy khéo léo.
- Để tôi giới thiệu về bản thân mình trước nhé! Tôi tên Tư Nhĩ, còn cô tên là gì?
- Tôi tên là Cẩm Vân! Rất vui được gặp cô.
Cứ thế cả hai người đã làm quen với nhau theo một cách mà chính họ cũng không ngờ tới được.
Nhưng có lẽ nếu như Văn Quảng biết chuyện này thì anh sẽ tức giận lắm cho xem bởi anh vẫn đang có cái nhìn không tốt về Cẩm Vân và luôn đánh đồng cô ta với lại Anna, hôm trước lúc gặp nhau cả hai cũng đã nói rõ ràng là cô không được liên quan gì đến Tư Nhĩ nữa vậy mà bây giờ.
Dù sao cũng không phải là cố tình, mình cũng chỉ là vô tình gặp Lam Tư Nhĩ ở đây thôi.
Và cả là cô ta chủ động muốn làm quen với mình trước, mình cũng đã từ chối rồi nhưng cô ta cứ cố tình muốn kết bạn, mình chỉ là bị động thôi, mình không biết, không biết gì hết cả.
- Cẩm Vân rất vui khi quen được với Tư Nhĩ theo cách thế này nhưng cô ta lại lo lắng khi nhớ đến người chồng hiện tại của cô.
Bây giờ chỉ đành tự an ủi chính mình thôi chứ biết sao giờ.
- Thôi tôi đã vào đây hơi lâu rồi, bên ngoài kia vẫn còn người đang đợi tôi ở đó.
Tôi xin phép đi trước nha.
Nếu có dịp chúng ta sẽ lại nói chuyện sau nhé! - Tư Nhĩ đang đứng với Cẩm Vân thì chợt nhớ ra Văn Quảng vẫn đang ở bên ngoài ngồi chờ cô, cô lại còn đi lâu như thế anh chắc là sắp lại lo lắng lung tung cho xem.
Tính anh chính là như thế mà.
“Có dịp?” Có dịp gì để cho mình với Lam Tư Nhĩ gặp được nhau nữa à? Mình với cô ta bây giờ đâu có cùng tầng lớp nữa, nếu như bây giờ mình cũng nói lời tạm biệt cô ta và chờ dịp gì đó để được nói chuyện thì đúng là mắc bệnh hoang tưởng rồi.
Phải xin phương thức liên lạc mới đúng.
Chỉ có như thế mới có thể có cơ hội nói chuyện và thân quen hơn với cô ta.
Cẩm Vân thầm suy tính.
Và nghĩ sao làm vậy.
Cẩm Vân trực tiếp đưa điện thoại của mình ra đưa cho Tư Nhĩ để xin cách thức liên lạc với cô.
- Cô cho tôi xin số điện thoại để tiện liên lạc được không? Tôi biết cô rất rất bận nhưng yên tâm là tôi sẽ không gọi cho cô nhiều lắm đâu.
Tôi sẽ chỉ gọi rất hạn chế thôi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
- Cẩm Vân trân thành muốn xin số điện thoại.
Tư Nhĩ là người chủ động muốn làm quen với cô ta mà nên đương nhiên là cô sẽ đồng ý cho thôi.
- Ờ ha.
Tôi sơ ý quá, xin lỗi cô.
Đây là số điện thoại của tôi.
- Tư Nhĩ vội vàng cầm lấy điện thoại Cẩm Vân đưa cho mình sau đó nhập số vào trong đó.
- Đây.
- Cảm ơn cô.
Vậy tôi sẽ liên lạc sau nhé!
- Ừ, được thôi.
Tư Nhĩ nói xong và đi ra ngoài ngay sau đó.
Vừa ra tới nơi cô đã gặp Văn Quảng đang đứng sẵn ở ngoài cửa vệ sinh nam ở đợi cô.
Dáng vẻ lo lắng của anh nhìn đến là kì cục mà.
Anh đây là đang lo cô sẽ bốc hơi mất luôn hay gì mà lo lắng như thế cơ chứ?
- Cái con người này thật tình à….
- Tư Nhĩ lẩm bẩm nói với chính mình, đồng thời cũng rảo bước để đi tới chỗ anh đang đứng.
- Anh làm gì ở đây thế? Đừng nói là đang đợi tôi nhé! Tôi đã bảo là anh ở lại ăn trước đi rồi mà.
- Nhưng anh thấy em đi lâu quá…
- Thôi ra ngoài nói chuyện trước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...