Ở bên Tư Nhĩ, Văn Quảng như hoá thành một thằng nhóc không hơn không kém, lúc nào cũng mong được gần bên cô mọi lúc mọi nơi không rời.
Cái này thì ai ai cũng có thể trông thấy rõ chứ chẳng riêng gì Nam Nhật.
Còn Tư Nhĩ khi thấy anh cứ bám dính lấy mình không buông thì lại nảy sinh một thắc mắc: con người cô có gì để anh yêu như thế? Cô nhìn đi nhìn lại thấy bản thân mình ngoài nhan sắc ra cũng chẳng có gì lấy làm nổi bật hết nhưng nhan sắc xinh đẹp ngoài kia thiếu gì người cho anh lựa? Mắc gì phải mất công với cô như thế? Chưa kể là tính cách của cô đôi khi còn hâm dở thất thường, có gì để anh phải yêu được đâu kia chứ?
- Tôi muốn vừa ôm em vừa xem phim có được không? - tuy là anh đang muốn năn nỉ xin cô cho phép anh được ôm nhưng cô còn chưa nói đồng ý cho anh ôm thì anh đã mon men ôm chặt lấy cánh tay cô không chịu buông.
Rõ ràng đây là thông báo chứ năn nỉ cái gì?
- Không được đâu.
Anh mà làm như thế tôi xe phim thấy mất hay lắm, còn không tiện cầm điều khiển nữa.
Nói chung là không được đâu.
- Tư Nhĩ thẳng thừng đẩy anh ra xa mình, không để anh cứ hở ra là lại quấn chặt lấy cô không thôi như thế được.
- Anh rất thông minh, có thể giúp em sử dụng điều khiển mở bất cứ thứ gì em thích, miễn là em chịu cho anh ôm thôi.
- Anh…
- Đi mà.
Lẽ nào ngay cả một yêu cầu đơn giản như thế thôi em cũng không thể đáp ứng cho chồng mình được à? Nhỏ nhen thật chứ!
- Ôi trời lại vậy nữa rồi… - Tư Nhĩ ngửa mặt nhìn lên trần nhà, tự than thở với chính mình, sau đó bất lực dơ cánh tay ra để anh có thể nắm lấy.
- Đó đó, anh muốn ôm gì thì ôm đi.
Cuộc xem phim tối nay của cô xem như là hỏng rồi đấy! Anh sẽ cứ thế này và phá không cho cô xem phim mất thôi.
Ngay thời khắc Tư Nhĩ nghĩ rằng bản thân cô nên bỏ đi thay vì nhàm chán ngồi đây xem thì Văn Quảng lại biến buổi xem phim của hai người trở lên thú vị bằng cách đoán ý cô.
- Theo anh thấy đó là em đang thích xem phim này phải không? - vừa nói, Văn Quảng vừa chỉ điều khiển về bộ phim đứng thứ hai trên bảng xếp hạng của tháng này.
Tư Nhĩ nói thật là có hơi kinh ngạc khi anh đoán đúng ý cô như thế.
Rõ ràng trên bảng xếp hạng còn rất nhiều bộ phim khác cũng được đánh giá rất tốt nhưng vì sao anh lại biết cô muốn xem bộ xếp hạng thứ hai mà không phải là thứ nhất hay những bộ khác?
- Lẽ nào anh có khả năng tiên tri hay đoán ý người khác à? Hay là một cái gì khác đại loại thế?
- Gì vậy chứ? Em nghĩ chồng em là ai mà không hiểu được em? Em đâu có thích xem phim tình cảm cho lắm có phải không? Anh để ý thấy em toàn thích xem kinh dị thôi mà trên bảng xếp hạng hiện giờ toàn là thể loại tình cảm lãng mạn thôi, ngoài bộ này ra đâu có bộ nào khác nữa đâu phải không? – Văn Quảng nhanh chóng giải thích cách suy luận của mình cho cô nghe.
hóa ra là không phải biết tiên tri hay gì cả.
- Chỉ là để ý kĩ nên mới thấy thôi.
Tỏ vẻ tài giỏi gì vậy chứ? – Tư Nhĩ có vẻ không phục, bĩu môi chê bai nhưng thực chất trong lòng cô lại đang vô cùng cảm động khi anh có thể nhớ được thể loại phim cô thích như vậy.
Lúc trước thấy anh nhớ món mình thích cô đã cảm thấy rất vui rồi vậy mà bây giờ ngay cả thể loại phim cô thích anh cũng nhớ luôn, vậy liệu có gì về cô là anh không biết không nhỉ?
Nghĩ vậy làm Tư Nhĩ đột nhiên có chút tò mò rồi đấy! Cô khong tin anh có thể nhớ được tất cả mọi thứ từ cô.
- Phải là do anh quá để ý em mới đúng chứ? Nếu như anh không để ý em kĩ lưỡng như vậy thì liệu anh có biết được em thích thể loại nào rồi chọn phim cho em xem không? Với cả anh hiểu hết mọi thứ về em mà.
Lúc trước khi theo đuổi em anh đã theo dõi và tìm hiểu về em rất kĩ đấy nhé!
- Thế tôi có thể làm bài kiểm tra được không? xem như là lấy tư liệu để xem xét xem có nên yêu anh không ấy mà.
– Tư Nhĩ hứng thú muốn thử lòng Văn Quảng để xem anh hiểu cô bao nhiêu.
- Em cứ tự nhiên hỏi anh bất cứ điều gì mà em muốn hỏi, anh luôn sẵn sàng trả lời em mọi lúc.
– Văn Quảng tự tin gật đầu, thái độ như đang thách thức cô có thể tìm ra điều anh không hiểu về cô.
Tư Nhĩ bị anh khiêu khích như thế trong lòng không khỏi khó chịu, quyết tâm muốn làm cho anh phải bẽ mặt cho chừa cái thói huênh hoang trước mặt cô đi chứ cô thấy anh cứ huênh hoang như thế mới thật khó chịu làm sao.
- Đầu tiên nè...!hừm...!à tôi có bao nhiêu chiếc túi xách hàng hiệu trong bộ sưu tầm túi của mình.
– Tư Nhĩ tự tin hỏi.
Đây có thể xem như là một câu hỏi khó bởi vì cô vốn dĩ đâu có sở thích này, cô chỉ mua túi vào những dịp quan trọng và vào những khi bà Lam bảo cô mua thì cô mới mua chứ bình thường cô chỉ đeo đi đeo lại hai chiếc túi để đi làm thôi.
Ngay cả cô cũng còn không biết bản thân mình có bao nhiêu chiếc túi nữa là anh.
- Em muốn lừa anh sao? Em làm gì có sở thích sưu tầm túi? Tuy nhiên anh vẫn có thể tính ra được là hiện tại em đang sở hữu bao nhiêu chiếc túi đó.
Em muốn nghe thử không?
- Nói đi.
- Kể từ năm em mười tám tuổi mỗi năm mẹ đều sẽ tặng một chiếc túi cho em vào ngày sinh nhật đúng không, tính đến bây giờ em đã hai mươi sáu rồi, tổng số túi mẹ tặng cho em tương đương với chín cái.
Tiếp đó mỗi năm em thường mua thêm từ một tới hai cái, tính ra là khoảng mười cái nữa, theo anh đoán là khoảng mười lăm cái.
Tổng hiện tại đang là hai mươi bốn cái rồi đúng không? Nhưng anh mạnh dạn đoán em chỉ có hai mươi ba cái thôi vì hồi năm ngoái em đã cho Trần Thư một cái túi bản giới hạn để con bé sưu tầm rồi.
Em nói xem, anh đoán đúng rồi chứ?
Tư Nhĩ nghe xong tự nhiên hoang mang ngang.
Cô thường rất ghét túi vậy mà lại sở hữu đến hai mươi ba chiếc túi khác nhau sao? Tuy cô không chắc là có phải thật như vậy không nhưng đúng là hàng năm vào dịp sinh nhật bà Lam đều sẽ tặng túi cho cô vì bà biết rõ cô sẽ không tự cầm tiền đi sắm túi đâu, và cũng đúng là mỗi năm cô đều sẽ tự mình mua từ một đến hai cái túi mà cô thấy ưng để thay đổi.
Đặc biệt là cô có thói quen thích giữ túi để làm kỉ niệm nên bình thường tuyệt đối sẽ không tặng hay bán lại bất cứ chiếc túi nào cho ai nên trong tủ đựng túi của cô ngoài những mẫu túi đang thịnh hành ra thì còn có rất mẫu đã bị lỗi thời từ lâu và hiện không còn được bày bán nữa.
Anh vậy mà biết tất cả những điều này sao?
- Bỏ qua câu này.
– Tư Nhĩ không chắc đáp án nhưng cô không thể cùng anh đi lên phòng để kiểm chứng những điều đó được.
Rất mất thời gian.
Với cả nếu anh đoán đúng rồi thì không phải là cô sẽ mất mặt lắm sao.
- Thế quần áo thì sao? Tôi thường có sở thích mua đồ như thế nào? – Tư Nhĩ không phục quyết tâm phục thù bằng một câu hỏi khác có độ khó cao hơn.
Cô không tin lần này anh sẽ đoán trúng ý cô.
Nhưng giả dụ nếu anh đoán đúng được thì sao chứ? Cô có thể gian lận nói khác đi cơ mà.
Cô lại không lo mình không hạ bệ anh được đấy!
- Em có rất nhiều kiểu khi đi chọn đồ, không có một đặc trưng nào cả.
– Văn Quảng không hề bị câu hỏi này làm khó.
Lúc trước anh đã từng giao dịch với Như Nguyệt một giao kèo đó là anh giúp cô ta gặp được Trần Trung, cô ta giúp anh tìm hiểu Tư Nhĩ, bây giờ xem ra là thấy được lợi ích của cái giao kèo đó rồi.
– Em bình thường nếu đi mua sắm một mình nhất định sẽ chọn một vài bộ đồ sexy để thỉnh thoảng mặc khi vào các quán bar, cùng với đó sẽ là mấy bộ đồ thanh lịch để mặc vào cái sự kiện đặc biệt của gia đình, có đôi khi còn tùy hứng mua những bộ có phần hơi đơn giản chỉ để mặc ra ngoài.
Ngay cả như thế mà anh còn biết, cô muốn gian lận nói không phải cũng không được nữa bởi anh đoán đúng quá mà.
không sai tí ti nào cả.
Quá tam ba bận.
Tư Nhĩ quyết định thử hỏi thêm một câu cuối cùng này nữa rồi thôi.
Nếu như lần này còn trả lời đúng nữa cô sẽ xem như thua anh luôn chứ cô cũng chẳng nghĩ ra được gì để hỏi anh nữa rồi.
Tính là cô còn không hiểu chính mình nữa là anh.
- Giày thì sao? Tôi thích mua giày như thế nào?
Lại là một câu hỏi dễ nữa đối với Văn Quảng.
Cái này Như Nguyệt cũng từng báo cáo lại với anh rồi.
Rằng là Tư Nhĩ đặc biệt có sở thích chọn giày sao cho phù hợp với bộ đồ cô mặc khi đi mua ngày hôm đó.
- Tùy vào bộ đồ em đang mặc lúc đi chọn giày.
– Văn Quảng nhanh chóng đưa ra câu trả lời như chẳng cần phải suy nghĩ.
- Vì sao? Ý tôi là lí do vì sao tôi lại có kiểu chọn giày ngược đời như vậy, anh biết không? – Tư Nhĩ bột phát hỏi chứ vốn dĩ cô cũng không định hỏi anh câu hỏi này.
Cái này Văn Quảng thực tình là không biết được rồi.
Trước đó anh cũng từng hỏi Như Nguyệt lí do nhưng cô ta lại bảo chả có lí do gì cả, bây giờ cô hỏi anh lí do anh biết là lí do gì bây giờ? Lẽ nào trôi chảy từ nãy giờ rồi mà bây giờ lại phải bó tay chịu thua sao? Anh không phục.
Hoàn toàn không phục một chút nào hết.
- Không...!có lí do đặc biệt nào hết? – Văn Quảng do dự trả lời.
Lần này còn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời được nữa chứ.
Tư Nhĩ cũng đoán là anh không biết bởi bí mật này cô chưa từng một lần kể ra với ai.
Ai hỏi cô cũng chỉ nói là không có lí do đặc biệt để cho qua chứ trên đời này cái gì mà chẳng có lí do riêng của nó?
- Ai bảo anh là không có lí do? Có lí do để tôi chọn giày như vậy đấy!
- Có sao? Là gì thế?
- Đó là vì có lần khi tôi mua được một đôi giày rất đẹp, rất mắc tiền nhưng vấn đề là không có bất kì một bộ đồ nào trong tủ quần áo của tôi hợp với nói, sau đó tôi chợt nhận ra một điều là giày đẹp thôi thì để làm gì chứ? Nếu nó không hợp với bộ đồ mà tôi có thì khi tôi mặc lên tôi sẽ chỉ thấy nó xấu xí thậm tệ mà thôi.
– Tư Nhĩ điềm đạm nói, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện này ra với người khác.
Tuy là chả có gì đặc biệt cả đâu nhưng nó cũng xem như là bí mật của cô rồi còn gì.
- Ra là thế...!– Văn Quảng trầm trồ nghe cô nói.
– Anh đã ghi nhớ vào trong đầu rồi.
Cứ luyên thuyên với anh một lúc thế mà cô chẳng xem được phim nữa rồi.
Tư Nhĩ chán nản tắt ti vi đi, muốn tranh thủ đi ngủ sớm một chút sang mai còn phải thức dậy sớm để đến công ty nữa.
Văn QUảng thấy cô đứng lên đi lên phòng anh cũng nhanh nhẹn đi theo ngay sau cô.
Tư Nhĩ mệt mỏi thở dài một hơi sau đó quay ra cằn nhằn với anh.
Vẻ mặt lộ rõ sự khoonh hài lòng khi anh cứ liên tục bám theo cô không rời như thế.
Cô cũng có một mức chịu đựng nhất định chứ!
- Anh! Tuyệt đối đừng đi theo tôi nữa.
Chúng ta hai người ở hai phòng khác nhau.
Bây giờ tới giờ tôi phải đi ngủ rồi, anh đừng có bám theo tôi nữa được không? Tôi cần nghỉ ngơi.
Văn Quảng cười khẩy nhìn cô.
Rõ ràng là không hề nghe lọt bất cứ lời nào của cô mà.
- Anh đâu có tính làm phiền em nghỉ ngơi? Anh cũng mệt và muốn đi nghỉ ngơi rồi.
- Thế thì tốt, giờ anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng at không ai ảnh hưởng đến ai được không? – Tư Nhĩ dễ dàng tin lời anh nói, sau đó tiếp tục bước lên phòng, không để ý rằng anh đang ở phía sau cô, lén lút bế bổng cô lên tay.
- Anh làm cái gì đó? – Tư Nhĩ sợ ngã thuận tay ôm lấy cổ anh, giọng nói lộ vẻ lo lắng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
- Ngủ chung đi.
Anh hứa sẽ không làm gì em...!vào đêm nay đâu.
- Văn Quảng dịu dàng vuốt ve mái đầu cô, giọng nịnh nọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...