Hỏi han tình hình của Tư Nhĩ xong, Văn Quảng ngay lập tức trở lại phòng tránh cho cô khỏi nghi ngờ lí do anh bảo bác sĩ ra ngoài để nói chuyện.
Với tình hình của cô hiện tại, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi nhiều và tránh suy nghĩ mấy việc không đâu.
Bình thường cô phải suy nghĩ việc ở công ty đã là quá sức cho cô lắm rồi, anh không muốn cô phải lao lực thêm nữa.
- Bác sĩ về rồi à? Ông ấy nói tình trạng tôi có ổn không? Có cần lưu ý thêm gì không? - Tư Nhĩ hỏi liền lúc mấy câu hỏi khiến Văn Quàn thoáng có chút bối rối không biết nên phải trả lời cô từ đâu.
Thấy anh không trả lời một mà cứ im lặng như thế, Tư Nhĩ chau mày khó hiểu, lay nhẹ tay anh.
- Anh sao thế? Không nghe thấy tôi hỏi hay là tình trạng của tôi tiến triển không tốt?
- À em không sao hết.
- Văn Quảng giật mình cười trừ.
- Bác sĩ nói em do mới khoẻ lại đã phải đi làm, suy nghĩ nhiều tự nhiên sinh ra mệt mỏi nên mới như thế thôi, không có gì đáng lo ngại cả, từ giờ chú ý ăn uống làm việc điều độ và nghỉ ngơi đầy đủ là sẽ ổn thôi.
Anh cúi người xoa xoa đầu cô, dịu dàng trấn an sự lo lắng của cô, cũng như là của chính bản thân anh lúc này.
Lời anh giải thích Tư Nhĩ nghe thấy rất hợp lý, hoàn toàn đúng với suy nghĩ của cô từ trước nên cô đương nhiên là không nghi ngờ gì, vô cùng thoải mái nở nụ cười tươi.
Với cô chỉ cần sức khoẻ cô cứ luôn tốt là cô thấy vui rồi.
- May thật đấy! Vốn còn tưởng là bị làm sao cơ.
Chắc là tại tôi làm việc quá sức rồi.
Từ mai phải cố gắng cân bằng lại thôi.
- Tư Nhĩ gật gù đầu, nói với Văn Quảng.
- Ừ.
Anh sẽ nhắc nhở em phải điều độ mọi thứ, sẽ không để em làm việc quá sức như hôm nay nữa, làm anh sợ muốn thót tim ra ngoài luôn đấy! - Văn Quảng diễn tả nỗi lo lắng của anh mà làm Tư Nhĩ cảm thấy nó thật buồn cười quá thể.
Nhìn cứ bị hài hài thế nào ấy.
- Thôi đi.
Chúng ta mau đi xuống nhà ăn bữa tối tôi chuẩn bị cho anh đi.
Tôi đã nếm thử mấy miếng rồi, ngon lắm đó.
Cả đám người giúp việc cũng nói thế nên tôi chắc là sẽ hợp khẩu vị của anh thôi.
Còn nếu không hợp thì tôi cũng đã bảo người làm chuẩn bị riêng cho anh mấy món khác rồi.
- Tư Nhĩ liên miên nói, không để ý thấy Văn Quảng vốn dĩ không hề nghe những gì cô đang nói mà anh chỉ tập trung nhìn dáng vẻ cô lúc này mà thôi.
- Anh sao vậy? Tôi nói anh có nghe gì không đó? - Tư Nhĩ hơi cáu khi anh không nghe thấy lời cô nói.
- Em nấu món gì cũng đều hợp khẩu vị của anh hết.
Từ mấy món đơn giản đến mấy món phức tạp em nấu đều có một hương vị đặc trưng riêng và anh vô cùng thích điều đó.
Kể cả đó có là nước đun sôi thì chỉ cần là em đun anh đương nhiên rất thích.
- Văn Quảng nịnh nọt Tư Nhĩ.
Nhưng mà nịnh nọt thế này cũng quá thật chứ, chẳng ý tứ gì hết.
Muốn khen ít nhất phải ăn thử rồi mới khen giống như mấy người giúp việc kia ấy, như vậy mới đáng tin cậy.
Đằng này ngay cả nhìn anh còn chưa nhìn thấy mà cứ khen như thật vậy, suýt chút nữa nghe xong cô còn tưởng mình là một vị đầu bếp nổi tiếng nào luôn cơ.
- Anh có thấy mình đang quá lố rồi không? Anh còn chưa ăn đã khen không tiếc lời như vậy rồi, lát nữa ăn rồi chắc không phải sẽ tâng bốc tôi lên mất tầng mây ấy chứ? - Tư Nhĩ buông lời mỉa mai anh, rõ ràng không tin mấy lời có cánh anh đang dùng để khen mình kia.
- Anh nói thật đấy! Em không biết đâu, mỗi lần anh ăn món em nấu anh đều sẽ vô thức mà hạnh phúc đấy! Cảm giác đó em có hiểu không? - Văn Quảng muốn cô tin lời mình nói là thật nên đã chắn ngang trước mặt cô để bày tỏ với hi vọng cô sẽ tin mình.
- Mỗi lần anh ăn? Vậy là hồi trước tôi từng biết nấu ăn sao? Ý là trong hai năm sống với anh í? Tôi biết nấu ăn luôn sao? - Tư Nhĩ vu vơ hỏi.
- Ờ.
- Văn Quảng hơi ngập ngừng khi cô vô tình nhắc lại chuyện trong hai năm cô đã quên mất.
Anh lo sợ không muốn cô nhớ lại vào lúc này, sợ rằng hạnh phúc mong manh hiện tại cứ thế sẽ có thể tiêu tùng bất cứ lúc nào chẳng hay.
- Bảo sao khi tôi nấu ăn lại cảm thấy công việc này dễ dàng đến thế.
Hoá ra là trước đó từng nấu rồi nên mới có thể thành thục nấu được như thế.
Thế mà tôi còn nghĩ mình có tài nấu nướng lắm cơ.
Đúng thật là… - Tư Nhĩ cười ngây ngốc, lời nói nửa đùa nửa thật tự diễu bản thân mình.
- Gì chứ? Nhưng nếu không phải em giỏi thì sao có thể vừa mới tỉnh dậy đã nhanh chóng nấu được ngon như thế? Anh thấy trước kia từng nấu chỉ là một phần thôi, cái chính vẫn làm do em có khả năng nấu nướng bẩm sinh ấy.
Thế nên đừng nói mấy lời tự giễu như thế chứ? Chẳng hợp với em chút nào cả.
- Văn Quảng vội vàng bênh vực cho cô, không cho ai được phép xem thường cô, kể cả đó có là chính bản thân cô đi chăng nữa thì cũng không được.
Tư Nhĩ cũng đến là bó tay luôn với cái kiểu ngang ngược vô nối này của anh.
- Rồi rồi, là anh nói đúng rồi.
Mau xuống ăn đi kẻo muộn đấy! Ăn uống không đúng giờ không tốt cho dạ dày đâu.
Tôi đi tắm xong rồi xuống ăn với anh sau.
- Tư Nhĩ xua xua tay ra hiệu cho anh xuống trước nhưng anh xem ra là không muốn đi xuống trước cho lắm, cứ nũng nịu đứng nhìn cô mãi thôi.
- Sao nữa? - Tư Nhĩ bất lực hỏi anh.
- Ôm.
- Hả?!
- Anh muốn ôm.
Em ôm anh thử một cái đi được không? Chứ anh mắc được ôm em lắm rồi.
- Anh bị điên à? Tôi còn chưa tắm, người còn toàn mùi dầu mỡ nữa.
Dơ chết được mà anh còn muốn ôm à? Đầu óc anh có còn được bình thường nữa hay không đó.
- Kệ anh! Không bình thường thì kệ anh chứ? Với cả có người từng nói là không có ai bình thường khi yêu hết.
Anh yêu em như thế.
Không bình thường là đúng rồi còn gì.
Chỉ có em bình thường là vì em chưa yêu anh đó thôi.
Bây giờ em thử yêu anh đi, em sẽ không bình thường nổi đâu.
Anh thề đó.
Lại là cái kiểu lí sự vô căn cứ này.
Tư Nhĩ cô đến là chịu anh thôi.
Muốn cãi cũng không tài nào cãi nổi luôn.
Rốt cuộc thì ai là người nói khi yêu người ta không được bình thường vậy? Là ai nói như thế? Cô thật là muốn diện kiến người này một lần để hỏi cho rõ ngọn ngành, đầu đuôi của câu nói này quá đi à.
- Không có đâu.
Lúc tôi yêu mối tình đầu đầu tôi thấy bản thân tôi bình thường lắm, không bất thường như anh bây giờ đâu.
- Vấn đề ở đây là do em chưa yêu anh ta nhiều như anh yêu em nên mới như thế đó.
Chứ thử yêu nhiều như anh xem, em chắc chắn sẽ không bình thường nổi và làm ra vô số những hành động rất là bất bình thường đó.
- Ví dụ?!
- Ví dụ như là…
“Chụt” Văn Quảng nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn rồi chạy biến đi mất, nhanh tới mức không để cho cô có bất kì cơ hội phản ứng lại với nụ hôn kia.
- Trần Văn Quảng anh…
- Lam Tư Nhĩ em không biết đâu, môi em khiến anh muốn chiếm hữu nhiều lắm đó.
Nếu có thể anh còn muốn hôn em lâu thêm một chút nữa cơ nhưng thôi, đợi em tắm xong đã.
- Văn Quảng ở đằng xa đắc ý nói lớn.
- Anh đừng hòng nhé! Tôi sẽ không để anh có cơ hội lén lút hôn tôi thêm lần nào nữa đâu.
Ở đó mà mơ đi.
Nói rồi cô hập hực quay trở lại phòng mình để tắm rửa cho sạch sẽ.
Mùi dầu mỡ cùng với thái độ của Văn Quảng đã làm cô khó chịu tới mức phát cáu luôn rồi.
Thật tình cô không biết phải làm sao với anh luôn đấy! Người gì đâu mà cứ như trẻ con ấy, suốt ngày tìm cách chọc giận cô không à.
Tư Nhĩ sau khi vào phòng tắm khoảng chừng hơn ba mươi phút thì mới đi xuống cùng ăn cơm với anh.
Xuống tới nơi cô thấy anh vẫn còn chưa động đũa vào bất kỳ món gì, khá ngạc nhiên cô chỉ nhìn anh chứ không có hỏi.
Thấy cô dương mắt nhìn mình, anh biết cô đang tính hỏi gì nên trên đã tự động trả lời cô luôn, không cần cô mất công phải lên tiếng hỏi làm gì cho tốn thời gian.
- Anh đợi là em xuống để chúng ta cùng ăn đấy! Người ta nói ăn cơm một mình rất cô đơn, chúng ta hai người ăn vào hai lúc khác nhau sẽ rất cô đơn đấy, chi bằng đợi nhau ăn cùng một giờ cho nó ấm cúng có phải là vui hơn không?
Hết “ai đó” rồi lại đến “người ta” có mà tất cả đều là lời do một mình anh suy diễn thì có ấy chứ ai lại lí lẽ giống ý anh được như thế kia chứ.
- Nhưng mà tôi ăn chậm lắm.
Lần sau anh vẫn nên ăn trước đi.
Không cần đợi tôi đâu.
- Tư Nhĩ nói, tiện tay gắp vào bát cho mình một miếng thịt kho trứng do cô vừa mới làm.
Do là đã làm được một lúc khá lâu rồi nên nó không còn nóng và ngon như lúc cô vừa mới nếm nữa.
Tuy vậy thì vẫn không quá tệ lắm đâu.
Mùi vị hầu như là không khác gì mấy…
Văn Quảng cũng gắp thử một miếng ngay sau cô.
Cô thấy anh bắt đầu ăn thử rồi thì dừng hẳn việc ăn của mình lại, tập trung ngắm nhìn ăn anh, hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh sau khi đã nếm thử quá món cô nấu.
Mặc dù cô đoán chắc quá nửa phần trăm là anh sẽ khen chứ không có chê.
- Món thịt này em kho rất ngon.
Thịt ngấm đều gia vị, chín mềm vừa phải, ăn với cơm hay ăn không vẫn vô cùng suất sắc.
- Có thật như vậy không đấy! Sao tôi cứ nghi nghi là anh đang chỉ khen tôi cho có lệ thôi vậy? Kiểu như khen để nịnh nọt ấy!
- Em thật là.
- Văn Quảng buồn đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh nói.
- Vừa rồi anh khen thì em nói là anh chưa ăn thử đã khen, nói rằng anh không khen thật, bây giờ anh ăn thử rồi, cảm thấy thực sự rất ngon nên đã khen và miêu tả lại vị của nó thì em cũng cho là anh không khen thật.
Em nói xem, rốt cuộc anh nên dùng lời nào để nói thì em mới chịu tin anh không khen bừa? - Văn Quảng nói còn có phần hơi nghiêm trọng quá vấn đề rồi thì phải.
Chỉ là một món thịt thôi mà.
Có cần phải gay gắt như thế không?
- Tôi… tôi là không tự tin nên mới như vậy đó chứ! Anh xem tôi lần đầu nấu… à không, là mới nấu lại nên sao có thể nói ngon là ngon ngay được, kiểu như còn thiếu tự tin ấy.
Đại khái thế.
- Thôi chúng ta không tranh cãi thêm nữa, dù soa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Vẫn nên anh cơm thôi.
- Văn Quảng quyết định dừng cuộc tranh luận với cô ngay tại đây, bọn họ không chung sở thích gì nhưng anh mới phát hiện ra hai người rất thích tranh luận với đối phương từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Đính chính lại là không phải tranh cãi mà là tranh luận nha.
Nhưng ranh giới giữa tranh luận và tranh cãi cũng rất là mong manh, dường như chỉ cần một trong hai mất kiểm soát một chút thôi là sẽ từ chuyện bé xé chuyện to ngay.
Điều này coi thế mà nguy hiểm lắm.
Tốt nhất vẫn nên hạn chế thì hơn, lâu lâu tranh luận chút cho vui thôi chứ thường xuyên quá không bền.
Ăn xong, người giúp việc lập tức đi đến xu dọn bàn ăn với bát đĩa bẩn đi cho vào máy rửa bát.
Trong lúc đó, Tư Nhĩ thường sẽ tranh thủ xem một vài tập phim nào đó đang nổi tiếng dạo gần đây.
Cô không phải mọt phim nên không có dành quá nhiều thời gian cho việc này, chỉ có khi nào rảnh rỗi cô mới mở bảng xếp hạng phim lên coi sau đó chọn đại một bộ đứng thứ nhất, thứ hai ra coi thử.
Nếu thấy hay thì coi hết cả bộ, còn không sẽ bỏ ngang giữa chừng.
- Em đang xem phim à? - Văn Quảng nghe nói hai người cùng nhau xem phim sẽ rất lãng mạn lại dễ nảy sinh tình cảm nên cũng mon men lại gần Tư Nhĩ để cùng xem với cô d
- Ừ.
- Tư Nhĩ thừa biết mục đích của anh nhưng vẫn đồng ý cho anh ngồi xem cùng với mình.
Nhưng anh không biết điều an phận ngồi xem như cô nghĩ.
Vừa mới ngồi cạnh cô chưa bao lâu anh đã bắt đầu dở chứng.
- Tôi muốn vừa ôm em vừa xem phim có được không? - tuy là anh đang muốn năn nỉ xin cô cho phép anh được ôm nhưng cô còn chưa nói đồng ý cho anh ôm thì anh đã mon men ôm chặt lấy cánh tay cô không chịu buông.
Rõ ràng đây là thông báo chứ năn nỉ cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...