Văn Quảng rời khỏi phòng làm việc của Tư Nhĩ được một lúc rồi cô mới dám tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng mà bản thân đang đeo từ nãy tới giờ, mệt mỏi thả người ngồi xuống chiếc ghế ở bàn làm việc, hai tay đặt lên trán, khẽ day hai bên thái dương.
Mắt cô nhắm hờ, trong đầu mung lung nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn ở quá khứ.
Cô không rõ bản thân vì sao cứ mỗi lần xảy ra chuyện gì đó với Văn Quảng là những kí ức hai năm bên anh lại ùa về, muốn ngăn cũng không tài nào ngăn nổi.
Phải chăng là cô đang bị nó ám ảnh quá nhiều, đến mức không thể thoát ra nổi?
Hôm nay anh tới đây, nói đi nói lại vẫn là muốn cô thôi tìm hiểu chân tướng sự việc, một lòng muốn bảo vệ cô em gái nuôi bảo bối tên Anna kia.
Suy cho cùng, cô cũng không phải là ai quan trọng đáng để anh tin tưởng, bảo vệ cả.
Cùng lắm là có thì tốt, không có cũng chẳng sao, suy nghĩ như vậy khiến Tư Nhĩ khó chịu vô cùng, bên trong cô càng không ngừng dằn vặt.
Mình không yêu anh ta, rõ ràng không hề thích anh ta dù chỉ là một chút ít rung động, vậy mình cần gì sự bảo vệ của anh ta? Tự mình sẽ bảo vệ lấy chính mình.
Có lẽ hai năm với một vai diễn là quá dài để ngay lập tức thoát vai, sớm thôi rồi sẽ không như này nữa…
Mắt Tư Nhĩ vẫn nhắm hờ, cả người cô yên lặng không chút động tĩnh, không gian phòng rộng rãi mà trống trải càng làm cô có cảm giác bản thân như đang chết lặng ở đâu đó.
Bỗng nhiên cô cảm thấy ươn ướt nơi khoé mắt, từ hai bên đuôi mắt, lặng lẽ có một thứ chất lỏng lấp lánh chảy ra.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Tư Nhĩ giật mình ngồi thẳng lưng dậy, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt đang còn đọng lại trên mặt và mắt.
⁃ Vào đi.
\- Tư Nhĩ ổn định giọng nói, cất lời.
Tiếp đó là Trợ lí Lâm bước vào phòng, anh ta đi vào và đặt lên trên mặt bàn một vài tấm ảnh chụp được qua các camera ở bên đường về hành tung của cô gái kia.
⁃ Cô ta không bị Anna giấu đi sao? \- Tư Nhĩ không hiểu liếc nhìn trợ lí Lâm.
⁃ Hình như là không thể giấu.
Có điều cô ta thường xuyên di chuyển và không ở cố định một chỗ, nơi duy nhất cô ta thường ghé qua hình như là trại trẻ mồ côi.
\- trợ lí Lâm điềm đạm nói.
⁃ Thế sao chúng ta không đợi ở đó để tìm cô ta? \- Tư Nhĩ hỏi.
⁃ Vấn đề chính là ở đây, tôi có thử cử người theo cô ta vào đó bắt cô ta nhưng không được, cô ta chỉ cần bước qua cổng là như mất tích ở trong đó luôn, hỏi ai cũng nói không nhìn thấy người như vậy.
Còn ở trên đường càng khó bắt được cô ta hơn bởi vì liên tục lẩn trốn ở đám đông.\- trợ lí Lâm cẩn thận trình bày.
Mấy ngày nay anh ta lùng sục khắp mọi ngóc ngách, cho người tìm kiếm toàn bộ các camera an ninh ở trên đường mới có thể tìm được chừng ấy tung tích của cô gái này nhưng cô ta cứ như ma quỷ, lúc ẩn lúc hiện, thoáng chống đã lẩn được vào đâu đó rồi mất tích chả thấy tăm hơi gì nữa.
⁃ Cho người canh giữ ở trại trẻ mồ côi, cử thêm mấy người nữa vào đó làm bảo mẫu, mấy người hợp trẻ con một chút, tôi không tin cô gái này vào đó mà thực sự không có ai nhìn thấy cô ta, không moi tin được từ người lớn thì cứ moi tin từ mấy đứa nhóc ấy…
Việc này tuy phải tốn ít thời gian nhưng hiện giờ lại là cách tốt nhất.
Trợ lí Lâm sẽ giúp cô lo liệu mọi thứ, còn việc của bây giờ chỉ có thể là ra sức đối đầu với John.
- Văn Quảng...!anh ta có cản trở việc điều tra của chúng ta không? – Tư Nhĩ lo lắng anh có thể nhúng tay vào rồi hủy đi những chứng cứ quan trọng nên cẩn thận hỏi đến chuyện này, đồng thời nhắc nhở trợ lí Lâm đề phòng tình huống xấu này.
- Mấy ngày nay tôi thấy bên Văn Quảng hình như chỉ có tên trợ lí Lý là đi điều tra vụ này, còn phía Nam Nhật vẫn im ắng không chút động tĩnh gì...!
Trợ lí Lý? Tư Nhĩ trước đó có đã có mấy lần được nghe về người này, anh ta là trợ lí riêng của Văn Quảng, nhưng lại không hay xuất hiện bên cạnh anh cho lắm, lúc thường vẫn hay giúp anh đi công tác xa để kiểm tra tiến độ công việc.
Thế nên về thông tin về anh ta còn khá ít, tuy nhiên người được Văn quảng tin tưởng, trọng dụng chắc chắn không thể là một người quá tầm thường được.
- Để ý cậu ta một chút...!– Tư Nhĩ dặn dò.
Trợ lí Lâm không đáp lại cô, gật đầu rời đi trước.
Về tên trợ lí Lý kia, trợ lí Lâm với anh ta trước kia đã có một khoảng thời gian rất thân với nhau nhưng sau đó anh ta bị tai nạn, quên đi mọi kí ức ở trong quá khứ, gia đình cậu ta vì không muốn anh ta vì muốn con trai mình phải chịu những cơn đau đầu khi cố nhớ lại mọi chuyện nên đã đặc biệt dặn trợ lí Lâm hãy coi như không quen anh ta.
Rồi thời gian qua đi , cậu ta bây giờ là trợ lí Lý xuất sắc bên cạnh Văn Quảng, là đối thủ của trợ lí Lâm vào những khi như thế này, nhớ lại tình nghĩa năm xưa, quả thực có hơi phiền lòng.
- Xóa tất cả những đoạn video chúng ta đã tìm được, chỉ giữ lại một bản duy nhất, không để lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài, đồng thời theo sát tên trợ lí riêng của Văn Quảng giúp tôi...!– trợ lí Lâm lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới.
Quả nhiên, đúng như Tư Nhĩ dự đoán từ trước sau khi cho người vào làm trong côi nhi viện kia mấy hôm, đích thị đã có một em nhỏ vô tình kể về người con phụ nữ cô đang tìm kiếm bấy lâu, có điều phải khoảng mấy hôm nữa cô ta mới lại tới đó.
- Hôm đấy cho người bao vây xunh quanh trại trẻ mồ côi kia, canh chừng cẩn thận, tuyệt đối không được cô ta thoát.
– Tư Nhĩ vui mừng nói.
Cuối cùng cũng sắp bắt được kẻ nắm thông tin quan trọng nhất trong vụ vu oan lần này, để xem Anna còn gì để chối cãi chuyện này...
Cơ mà hôm nay Tư Nhĩ không chỉ nhận được một tin vui này từ Trợ lí Lâm, có một tin vui cô nhận được trong hôm nay nữa đó chính là sáng nay cổ phiếu của John đang liên tục bị mất giá và vẫn chưa có dấu hiệu dừng, chuyện này Tư Nhĩ có chủ mưu muốn làm nhưng còn chưa kịp bắt tay vào làm thì đã có ai đó giúp cô rồi.
Là ai được nhỉ? cô thực sự rất tò mò danh tính người này nhưng hiện tại cô không có nhiều thời gian để tìm hiểu, vẫn nên tranh thủ thời gian này, lật đổ John một cách triệt để.
Để xem sau này, Anna lấy gì đắc tội với cô nữa?
Văn Quảng? Anh có thể giúp cô ta...!– Tư Nhĩ thầm nghĩ, và trái tim cô lại vì thế mà khó chịu.
- Mặc kệ anh ta, anh ta muốn giúp ai cũng không liên quan đến mình, nếu anh ta giúp cô ta thì mình sẽ đối đầu với bọn họ là được rồi, đối đầu đến khi nào cả hai không còn đối đầu được nữa thì thôi...!– Tư Nhĩ nắm chặt tờ tài liệu trong tay, làm nó nhàu hết cả.
Ở bệnh viện, Anna muốn an dưỡng nghỉ ngơi cho khỏe lại rồi mới xuất viện nhưng cô ta nghe xong tin xấu từ cha mình, lập tức không nằm yên một chỗ nổi nữa, gấp rút đòi Văn Quảng đưa cô ta về, Văn Quảng nghe vậy cũng không khuyên cô ta ở lại bệnh viện làm gì, dẫu sao anh thì cô ta trở về cũng tốt, đúng với những gì anh đã dự tính từ trước...
- Anh Văn Quảng, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy, cổ phiếu của công ty bố em vì sao mà thành ra như vậy? là Lam Tư Nhĩ, chắc chắn là cô ta rồi, ngoài cô ta ra không ai làm chuyện như thế cả...!– Anna không cần suy xét trước sau, tức thì vu khống cho Tư Nhĩ.
- Khong bằng chứng, chị lấy gì mà nói Lam Tư Nhĩ đã làm.- Cẩm Vân tỏ rõ vẻ không hài lòng chen lời trong khi Anna đang nói chuyện với Văn Quảng.
Cẩm Vân vẫn còn khó chịu về chuyện Anna dàn dựng vụ tai nạn để đổ oan cho Tư Nhĩ.
Anna lườm Cẩm Vân, ý nói cô ta hãy im miệng lại nhưng Cẩm Vân không chịu, trực tiếp nói thêm.
- Em nói có gì sai sao? Chị không thể cứ thể mà đổ oan cho Lam Tư Nhĩ được, nếu đổi là chị chị có khó chịu không? – Cẩm Vân gắt gỏng nói, ám chỉ đến cái chuyện kai ngay trươc mặt Văn Quảng ở đó.
Anna giận dữ nhìn Cẩm Vân, sau đó lại đưa đường nhìn của mình về phía Văn QUảng, vẻ mặt anh dường như không có chút dao động khác thường nào, vô cùng lãnh đạm ngồi nghe.
- Cẩm Vân em thôi được rồi đấy! chị cũng chỉ mới phỏng đoán chứ đã quy chụp, buộc tội cô ta đâu, sao em phải làm quá lên như vậy? – Anna lắc nhẹ đầu ra hiệu cho Cẩm Vân.
Cẩm Vân cũng thôi không nói thêm gì nữa, kéo nhẹ tấm chăn mỏng lên, nhắm mắt ngủ.
- Anh có thể giúp...!–Anna xem như không chấp với Cẩm Vân nữa, cô ta quay sang chỗ Văn Quảng đang ngồi ở bên cạnh mình, lưa lời nói chuyện.
Nhưng cô vừa cất lời, Văn Quảng đã bảo người lái xe dừng xe lại.
- Anh có việc cần phải xuống ở đoạn này.
- Anh Quảng...!anh nghe em nói hết đã được không? em chỉ muốn hỏi...!–để khi khác đi, anh đang bận lắm.
Không đợi cho Anna hết câu, Văn Quảng lập tức xoay người rời đi trước, cô ta nhìn theo bóng lưng anh thẳng tắp dần khuất vào dòng người tấp nập.
- Chị nên cẩn thận với anh ấy một chút, người nhiều tâm tư như anh ta, những gì thể hiện ra bên ngoài chưa chắc đã là những gì đang suy nghĩ ở bên trong đầu đâu.
– Cẩm Vân hơi xoay người cho thoải mái, khẽ nói.
- Ý em là gì? – Anna lo lắng hỏi Cẩm Vân, giọng có vẻ bực bội.
- Thế chị nghĩ sao? Trần Văn Quảng nổi tiếng trên thương trường là kẻ làm việc khó đoán nhất, dễ gì để một cô gái như chị dắt mũi? Chị có thể cho rằng anh ấy yêu quý chị nên hoàn toàn tin tưởng và không điều tra lại chuyện này nhưng chị đừng quên, Văn Quảng vốn chưa từng quá đặt nặng vấn đề tình cảm, anh ta là người thiên về lí trí hơn, chị biết mà.
– Cẩm Vân dửng dưng nói một điều quá là điều hiển nhiên.
Thế mà Anna lại không tính toán tới chuyện này khi lên kế hoạch mạo hiểm kia.
- Vậy bây giờ chị nên làm gì? – Anna cầu cứu Cẩm Vân.
Nhưng bây giờ còn có thể làm gì được nữa? Chuyện xấu làm cũng làm rồi, Văn Quảng có điều tra giờ này chắn chắn đã điều tra xong, cứu vãn sao nổi nữa, có phải là trong thế giới truyện tranh đâu mà đòi quay lại quá khứ sửa đổi sai lầm?
- Em không biết! Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của em...!ngay từ đầu rồi, em chỉ có thể khuyên chị nên cẩn thân với Văn Quảng, ngoài ra...!em chịu hẳn rồi đấy.
– Cẩm Vân tặc lưỡi đáp.
Niềm tin yêu Anna của cô ta đã nguội lạnh hoàn toàn sau chuyện này rồi, sau này Anna muốn ra sao thì ra, cô ta không thiết tha quan tâm đến nữa, quan điểm sống của hai người quá khác nhau để có thể tiếp tục hòa hợp và làm một đôi chị chị em hạnh phúc tràn ngập như trước.
- Em đang tỏ thái độ với chị đấy à? Vì Lam Tư Nhĩ kia sao? Cô ta đáng để em khó chịu với chị sao? Chị em mình mới à thân thiết và hợp nhau hơn cả.
– Anna dịu giọng để nói chuyện với Cẩm Vân, không muốn cứ thế để mất sự hợp tác của Cẩm Vân.
Thân thiết? Hai chữ này trước đây nghe còn thấy hay nhưng còn giờ thì...
- Em và chị không thân thiết như vậy đâu.
– Cẩm Vân thẳng thừng nói.
Không còn muốn dung túng cho Anna làm chuyện ác nữa.
- Không thân thiết? Em có biết mình đang nói gì không? Chị đã không trách em việc em tự tiện nói linh tinh trước mặt anh Văn Quảng rồi mà em vẫn còn có thái độ khó chịu như thế với chị? Rốt cuộc thì chỉ phải làm sao em mới hài lòng? Đến quỳ xuống trước mặt Lam Tư Nhĩ kia xin lỗi à? Hay phải làm sao khác? Em nói đi? – Anna giận dữ lớn tiếng.
– Chị luôn coi em như em gái ruột của chị mà hết mực yêu thương, còn em thì sao? Bây giờ em đang lên mặt với chị để bảo vệ một kẻ chẳng ra gì?
- Nếu chị thực sự có thể quỳ xuống xin lỗi Lam Tư Nhĩ, chị nên làm đi, còn nếu không chị hãy tập trung lo cho tình trạng bênh của bố trước đi đã.
Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa may ra chị em mình còn có thể tiếp tục nói chuyện tử tế với nhau đấy!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...