"Cậu nên về nhà trước đi, cũng khá muộn rồi."
Tôi nhìn Hạ Dương, dù sao đây cũng là chuyện giữa tôi và Lục Bắc Huyền.
Không cần thiết để cậu ta tham gia.
Hạ Dương im lặng, sau đó nghĩ tới điều gì đó thì nói: "Chị Ninh Ninh, nếu có chuyện gì hãy gọi cho tôi, tôi hứa sẽ đến ngay."
"Ừ, được rồi."
Tôi gật đầu.
Sau khi Hạ Dương rời đi, tôi tức giận quay đầu lại, sốt ruột nhìn Lục Bắc Huyền ở bên cạnh.
"Bây giờ anh có thể để tôi đi vào nhà được không?"
Chúng ta đều đã ly hôn, tại sao hắn vẫn đến đây để làm gì?
Lục Bắc Huyền cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên một cảm xúc đen tối không rõ ràng, không buông tôi ra mà ôm tôi đi về phía nhà tôi.
Tôi: "?"
Tên dở hơi này, hắn bị bệnh à?
"Lục Bắc Huyền, anh muốn làm gì?"
Sức lực tôi và hân có sự chênh lệch rất lớn, tôi không phải đối thủ của hắn ta nên chỉ có thể thuận theo hắn mà đi về phía trước.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Lục Bắc Huyền chậm rãi liếc nhìn tôi, trực tiếp ôm tôi vào lòng.
"Anh đưa em về nhà và chăm sóc em."
Tôi: "???"
Toàn thân tôi phát điên.
Tôi bị Lục Bắc Tiên ôm vào lòng, hoàn toàn không thể cử động, khi tôi đến cửa nhà, hắn mới buông tôi ra vì tôi phải lấy chìa khóa.
Cuối cùng sau khi được tự do, tôi cử động tay chân và liếc nhìn hắn ta.
Lục Bắc Huyền có chút hiểu chuyện, tuy rằng ôm lấy tôi, giam tôi vào lòng ngực hắn, nhưng hắn lại không cố ý siết chặt, không hề làm tôi đau, cánh tay hay thắt lưng của tôi đều không có cảm giác đau đớn.
Tôi thò tay vào túi để tìm chìa khóa.
Trong đầu tôi cứ suy nghĩ mãi, nếu mình mở cửa và lao vào ngay, sau đó thì mình đóng cửa lại…
Nhưng hắn ta ở ngay phía sau tôi nên tôi không thể thoát khỏi hắn được!
Hiện tại thì không thể mở cửa bằng mật khẩu.
Trời ạ, tôi thực sự nên thay đổi mật khẩu khóa!
Tôi cong môi và miễn cưỡng mở cửa bằng chìa khóa.
"Vào đi, phòng hơi bừa bộn, anh-"
Tôi còn chưa nói xong, Lục Bắc Huyền đã rất nhanh bước vào phòng tôi, bắt đầu nhìn xung quanh.
“Em sống ở một nơi như thế này à?”
Căn hộ nhỏ một phòng ngủ chỉ 50m2 nhưng tôi sống một mình khá thoải mái.
Tuy nhiên, từ góc nhìn của Lục Bắc Huyền, người đã quen sống trong một ngôi nhà lớn gần 200 mét vuông, nó có lẽ không khác gì một tầng hầm.
"Nơi này có vấn đề gì sao? Tôi nghĩ nó khá tốt."
Tôi liếc nhìn đôi giày da dưới chân Lục Bắc Huyền, suy nghĩ rằng vẫn là không nhắc nhở hắn.
Dù sao cũng sắp đến giờ dọn dẹp hàng tuần rồi, hắn ta mang giày vào cũng không sao.
Lục Bắc Huyền cau mày, quay đầu lại nhìn tôi, thấy tôi đang đỡ lối vào thay giày, sau đó mới nhớ ra.
"Ồ, đừng lo lắng, dù sao ngày mai tôi cũng phải lau sàn, thay giày hay không cũng không quan trọng."
Tôi nhướng mày: “Ở đây không có giày để thay.”
Sau khi thay đôi dép bông thoải mái, tôi cởi ba lô và bước vào.
Tôi định vào phòng ngủ thay một chiếc váy ngủ thoải mái, rửa mặt cho tỉnh táo đôi chút rồi đi ra ngoài.
Nhưng tôi lại chần chừ đôi chút.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm rất hấp dẫn từ trong bếp tỏa ra.
Còn Lục Bắc Huyền, thực ra đang cầm cây lau nhà, đang lau sàn nhà cho tôi một cách nghiêm túc, ngay cả khi hắn đang di chuyển bằng đôi chân trần của mình...
Tôi: "?"
Tôi vừa thay quần áo và rửa mặt, sao anh ta lại di chuyển trong nhà tôi một cách tự nhiên như vậy?
“Anh nấu canh cho em, cũng giúp em vệ sinh trong nhà. Bây giờ em đang mang thai ba tháng đầu, nên anh sẽ làm việc nhà, em có trách nhiệm tự chăm sóc thân thể thật tốt. "
Lục Bắc Huyền ngẩng đầu, ngước mắt nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, trong giọng điệu có chút dịu dàng.
Tôi: "..."
Tôi vừa sốc vừa kinh hãi.
Tôi im lặng một lúc, nhắc nhở anh: “Lục Bắc Huyền, chúng ta ly hôn rồi.”
Lục Bắc Huyền hơi giật mình, sau đó lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Nhưng em đang mang thai đứa con của anh, anh có nghĩa vụ phải chăm sóc em."
Tôi lập tức cau mày nói nhanh: “Ngày mai tôi sẽ phá thai đứa trẻ này!”
"Em đang đùa với anh à?"
"Chỉ vì đứa con trong bụng là của anh mà tôi phải nhận sự chăm sóc của anh?"
Lục Bắc Huyền nhàn nhã mỉm cười.
"Ninh Ninh, em không thể."
Tôi: "..."
Đột nhiên tôi không còn gì để nói, theo tính cách của tôi, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé.
Bị hắn đoán chắc chắn như vậy, tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút bực bội.
Hắn ta muốn làm cái quái gì vậy?
"Lục Bắc Huyền, anh có thể đi về được rồi."
Tôi thực sự không muốn nhìn thấy hắn ta một giây phút nào nữa.
“Vẫn chưa.” Hắn bất lực thở dài.
Sau đó tôi tận mắt chứng kiến Lục Bắc Huyền lau nhà cho tôi từ trong ra ngoài, bưng món canh hầm trong bếp ra bàn ăn, xào ít rau cho tôi ăn tối rồi rời đi.
Tôi nhìn bàn ăn ngon và phòng sạch sẽ: “…”
Trong đầu chợt hiện lên một câu, tình cảm muộn màng còn hơn cỏ.
Tự nhìn bản thân tôi có thai, nó làm tôi nhớ đến việc tôi sắp đón nhận vào tương lai.
Nó có hữu ích không?
Vô ích!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...