Kinh tế càng lúc càng đình trệ, mỗi ngày mở TV lên đều nghe thấy tin tức công ty này đóng cửa, công ty nọ phá sản, công ty kia giảm biên chế, cùng người dân phải tiết kiệm thế nào và những chỗ nào có thể mua được đồ đạc với giá hời, khó trách tiệm hoa của cô buôn bán ngày càng ế ẩm, cuộc sống bây giờ khó khăn như vậy, người bình thường đào đâu ra tiền thừa mà đi mua hoa để tạo sự lãng mạn cơ chứ?
Quảng Nhân Nhân ngồi một mình trong cửa tiệm hoa vắng tanh, cô đang nghĩ xem mình có nên bán tiệm hoa đi không, đỡ phải bù lỗ mỗi tháng.
Cô bây giờ, đừng nói là kiếm tiền, mỗi tháng thu nhập phải bù vào tiền vốn, ngay cả tiền thuê tiệm cũng chưa chắc đóng nổi, nếu không phải là mỗi tháng có Phù Khiết giúp cho cô hai vạn đồng thì cô sớm đã lưu lạc đầu đường xó chợ, ngay cả tiền thuê nhà hằng tháng cũng không trả nỗi, càng khỏi phải nói đến sinh hoạt phí.
Haiz, sao kinh tế toàn cầu đột nhiên trở nên thảm hại thế này kia chứ?
Thảm hại nhất chính là cô bị ảnh hưởng thật nặng.
Hiện tại cô chỉ có một chút may mắn, đó là lúc đầu cô không có vay tiền để mở cửa tiệm, không thì bây giờ cô còn chết thảm hơn nữa.
Đưa mắt nhìn quanh tiệm hoa nho nhỏ cô mới mở được một năm hai tháng này, mặc dù có chỉ có 54 mét vuông, đồ đạc trong cửa tiệm, bất kể là bàn ghế hay tủ lạnh đều be bé nhưng chúng chính là điểm tựa cho cuộc sống của cô, là thứ để cô có thể hi vọng vào tương lai, cô thực không muốn đóng cửa.
Nhưng không đóng cửa thì làm gì đây, cứ mặt dày mà dùng tiền của Phù Khiết sao? Hay là đi vay tiền của ngân hàng? Nhưng cô giờ đây ngay cả chút thu nhập cũng không có thì lấy gì mà vay?
Không, chưa chắc là không vay được, chỉ cần cô thế chấp căn nhà kia để vay thì...
Không. Không được. Không thể làm thế! Cô lắc đầu, gắng sức xua đuổi ý nghĩ kì lạ kia ra khỏi đầu, từ sao khi ra viện, cô chưa lần nào trở lại căn nhà kia, nếu đã hạ quyết tâm, nếu đã kiên trì lâu như vậy, cô tuyệt đối không thể đụng đến căn nhà kia, cô muốn trả lại nguyên vẹn cho hắn.
Hắn... Vẫn đang ở Singapore sao? Hắn muốn định cứ ở bên đó, không quay về nữa sao?
Quảng Nhân Nhân bất giác thở dài một hơi, đột nhiên nhìn thấy có người bước vào cửa tiệm, cô vội đứng dậy, đeo lên khuôn mặt tươi cười, định mở miệng chào đón: "Chào mừng quý..."
Thanh âm của cô chợt biến mất bên khóe môi, sắc hồng trên khuôn mặt cũng theo đó mà rời đi, cả người sững ra nhìn kẻ vừa bước vào tiệm hoa của cô, kinh ngạc không thôi.
Đó là Triển Hựu Dực, người chồng cũ mà đã gần hai năm nay không gặp.
Hắn không khác gì hai năm trước đây, dường như một chút cũng không thay đổi. Kiểu tóc không thay đổi, khuôn mặt vẫn tuấn tú, toàn thân vẫn phát ra sức quyến rũ như trước, thời gian không lưu lại chút vết tích nào trên người hắn cả, hắn vẫn đẹp trai như thế, vẫn phong độ như thế.
"Tiểu thư, tôi muốn mua hoa." Hắn nói, liếc nhìn cô một cái rồi đưa mắt quan sát xung quanh.
Cử chỉ, nói năng của hắn đều thật tự nhiên khiến cho Quảng Nhân Nhân thoáng chốc sửng sốt, đầu óc nhất thời tê liệt.
Hắn thậm chí không nhận ra cô ư? Cô đã thay đổi nhiều đến vậy sao?
Dù cho có chuyện đó đi chăng nữa, nhưng cái tên "Tiệm hoa Nhân Nhân" này chẳng lẽ không khiến hắn nghĩ đến cô chút nào sao? Chỉ mới hai năm trôi qua thôi mà hắn đã hoàn toàn quên cô rồi sao?
"Tiểu thư?" Thấy cô đứng yên một chỗ, không có phản ứng gì, hắn liền cất tiếng gọi.
"Vâng." Cô khẽ cúi đầu, bước ra phía trước.
Nếu hắn đã không nhận ra cô thì cứ để thế đi, dù sao chuyện trả lại căn nhà kia cũng có thể giao hết cho luật sư, căn bản cô không cần phải ra mặt, cứ coi như là không quen biết đi vậy.
"Tiên sinh muốn mua loại hoa nào ạ?" Cô lịch sự hỏi, xem hắn như một khách hàng bình thường.
"Hoa hồng đỏ."
"Chỉ mỗi hoa hồng đỏ thôi sao ạ?"
"Đúng vậy."
"Có cần quy định số lượng bông hoa không? Hay để tôi kết hợp cho ngài?" Cô mở tủ lạnh, lấy hoa hồng ra khỏi đó, ra vẻ bận rộn mà hỏi.
"Cô có thể bó cho tôi chín mươi chín bông hồng không?"
Chín mươi chín bông hồng ý nói thiên trường địa cửu, hắn muốn tặng bó hoa thay lời hứa hẹn tình yêu này cho ai đây? Bà xã, bạn gái hay là vị hôn thê? Có một chuyện có thể chắc chắn được, bó hoa này tuyệt đối không phải để tặng cho người vợ trước mà hắn nhận không ra như cô đây.
Tim có chút đau. Sao đến lúc bây giờ cô vẫn còn cảm thấy đau lòng? Không được đau.
"Thật xin lỗi, sợ rằng trong tiệm không có đủ số hoa nhiều như vậy." Cô trầm giọng nói lời xin lỗi.
"Vậy năm mươi bông được chứ?"
Năm mươi bông hoa ý là yêu không hối hận. Đầu tiên là thiên trường địa cửu sau đó là yêu không hối hận, nếu cô lại nói không có đủ năm mươi bông hoa thì sao đây? Vậy tiếp theo hắn sẽ muốn bao nhiêu bông đây? Bốn mươi bông chăng? Ý rằng đến chết cũng không đổi thay. Hay là ba mươi bông? Đại diện cho anh yêu em.
Hắn nhất định rất yêu cô gái kia, mà người con gái có thể được hắn yêu thương chắc chắn là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, vì cô cũng đã từng hạnh phúc như thế, dù chỉ có nửa năm ngắn ngủi.
Tim khẽ thắt lại, thật đau, khiến cho cô phải dùng gai hoa hồng đâm vào tay để quên đi cơn đau.
Ngón trỏ bị đâm một lỗ, máu theo đó chảy ra, nhưng sao cô lại không thấy đau?
"Năm mươi bông hoa sao? Để tôi xem sao." Cô cúi đầu nhìn số hoa hồng trong thùng, thật may làm sao, vừa đủ năm mươi bông. "Vừa đủ, tôi sẽ gói toàn bộ lại cho anh." Cô nói, mỉm cười một cách máy móc.
"Làm phiền cô rồi."
Cho dù đứng đối diện ở khoảng cách gần như vậy hắn vẫn không nhận ra cô.
Quảng Nhân Nhân à Quảng Nhân Nhân, rốt cuộc mày đang mong chờ điều gì?
Cho dù anh ấy có nhận ra mày đi chăng nữa thì sao nào? Mày muốn nghe anh ấy lạnh lùng nói với mày một câu "Đã lâu không gặp", hay muốn anh ấy khen mày đã gầy đi, đã đẹp? Nhưng mày gầy đi thì anh ấy có nghĩ là mày đẹp không? Hay là méo mó, biến dạng?
Hắn đã nói không thích cô quá gầy, khi đó cân nặng của cô vẫn đang ở con số sáu mươi, sau khi cô giảm xuống còn năm mươi mấy, hắn càng lúc càng khó chịu với cô, thậm chí còn không muốn chạm đến cô, khi đó chí ít cô cũng còn năm mươi ba, năm mươi bốn kí, nhưng bây giờ cả năm mươi kí cũng chưa đến nữa.
Cô bây giờ trong mắt hắn, chắc chẳng khác gì bộ xương khô di động, xấu đến kinh khủng vậy sao? Cho nên hắn mới không thể nhận ra cô, thậm chí đến nhìn cô cũng không muốn.
Là sự thật, bọn họ li hôn cũng đã hai năm rồi, đã sớm thành người dưng nước lã, không chút quan hệ, cô còn nghĩ đến những chuyện này làm gì kia chứ? Thôi, mau mau gói hoa xong cho hắn, để hắn đi thôi.
Vết thương đang chậm rãi lành lại trong lòng cô lại vì hắn mà nứt ra lần nữa.
"Được rồi. Gói lại như vậy ngài đã hài lòng chưa ạ?" Cô đem bó hoa được gói cẩn thận đưa cho hắn xem thử.
"Bao nhiêu tiền?" Hắn gật đầu, hỏi.
"Một ngàn tám."
"Đây." Hắn rút ra hai ngàn đồng đưa cho cô, rồi nói: "Không cần thối lại." Tiếp đó liền chủ động đưa tay ra ôm lấy bó hoa trên tay cô, quay người rời đi, không quay đầu lại lần nào nữa
Nước mắt nhanh chóng làm mờ bóng lưng hắn rời đi khiến cho Quảng Nhân Nhân sợ hãi.
Cô đang làm cái gì thế này? Vì sao lại khóc?
Cô dùng sức lau đi những giọt nước mắt đáng ghét đang trào ra, nhìn theo bóng hắn bước ra khỏi tiệm hoa, nhưng đột nhiên hắn ngừng bước, quay lại nhìn cô, khiến cho cánh tay cô đang gạt nước mắt nhất thời đông cứng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như đông lại, bốn mắt nhìn nhau, cô có chút kinh hãi, nhưng trên khuôn mặt hắn lại không có chút cảm xúc gì, chỉ như một người xa lạ, không hề biến đổi khiến cho sự kinh hoàng, lúng túng và nước mắt của cô nhất thời trở nên nực cười.
Quảng Nhân Nhân vội lau đi nước mắt, làm bộ như không có chuyện gì, mỉm cười với hắn.
"Còn chuyện gì không ạ?" Cô lịch sự hỏi.
"Còn." Hắn gật đầu, sau đó nói với thanh âm lạnh lẽo: "Nghe luật sư Trần nói, em muốn trả lại căn nhà kia cho anh phải không?"
Đột nhiên hỏi một câu làm cho Quảng Nhân Nhân ngạc nhiên tột độ, huyết sắc trên mặt mất hết.
Gì mà luật sư Trần, gì mà trả lại căn nhà cho hắn? Hắn... Hắn biết cô là ai sao? Hắn đã sớm nhận ra cô ư?
Trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, hai tai ù cả lên khiến cho chân tay cô lại luống cuống, tim đập loạn nhịp, không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn sẽ nghĩ thế nào khi thấy cô khóc đây?
"Sao vậy?" Hắn nhìn cô không chớp mắt, hỏi thăm lần nữa nhưng giọng nói chẳng khác gì mới rồi khi giả làm người xa lạ, lại khiến cho tim cô đau hơn.
Cho dù nhận ra cô, cũng không muốn nhiều lời với cô ư?
Cho dù thấy cô khóc, cũng coi như không thấy ư?
Có phải nếu có thể, hắn tình nguyện chưa từng gặp cô, chưa từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi với cô hay không?
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hắn cũng tìm được người để tặng chín mươi chín bông hoa hồng, hắn đương nhiên hy vọng có thể cùng "người vợ cũ" là cô đây phân chia ranh giới rạch ròi, tránh để cho người yêu hiện tại của hắn hiểu lầm, không phải sao?
Cô tác thành cho hắn.
"Đúng vậy. Tất cả các giấy tờ liên quan em đã giao cho luật sư Trần hết rồi, anh chỉ cần đến chỗ luật sư Trần ký tên đóng dấu là được, sau này chúng ta cũng không phải gặp nhau nữa." Cô gật đầu thừa nhận, mặt không chút biểu cảm.
"Đây là mong muốn của em sao?" Hắn im lặng một lúc rồi mới hỏi cô.
Là mong muốn của anh mới đúng. Cô thầm cay đắng trả lời, nhưng không lên tiếng.
"Tiếc là không theo ý em được, vì trên những giấy tờ kia em kí thiếu một cái." Hắn nói với cô. "Buổi tối em có bận gì không? Nếu rảnh thì về nhà kí cho đủ đi, anh muốn giải quyết cho nhanh chứ không muốn lằng nhằng. Đương nhiên, nếu em đổi ý, không muốn trả lại căn nhà cho anh nữa thì em không đến cũng được?" Hắn nhìn cô, dáng vẻ giống như đang muốn khiêu khích cô.
"Em sẽ đến." Cô hít sâu một hơi, đón nhận sự khiêu khích của hắn.
"Mong là tối nay có thể gặp lại em." Hắn khẽ nhếch môi, nói với vẻ lạnh nhạt rồi nhanh chóng ra khỏi tiệm hoa.
Đi qua vườn hoa của khu nhà cao cấp đã hai năm nay chưa quay lại lần nào, Quảng Nhân Nhân đứng trước cửa ra vào, chợt có cảm giác sợ hãi, không cách nào bước qua cánh cửa kia được.
Cô có cần phải đi lên đó không?
Sau khi hắn rời khỏi tiệm hoa, cô đã bình tĩnh suy xét lại chuyện này, chỉ là thiếu một chữ ký thôi mà, hắn có thể giao cho luật sư Trần để luật sư Trần đưa cho cô ký là được rồi, vì sao lại muốn cô đến đây?
Cô không đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Hay là...
Đang âm mưu chuyện gì?
Cô ngẩng đầu nhìn khu nhà cao cấp vươn thẳng lên bầu trời đêm kia, dường như có thể thấy được căn hộ ở lầu hai mươi bảy, ngoài hắn ra thì vẫn còn một người phụ nữ khác nữa, đúng không?
Mục đích của hắn khi yêu cầu cô đến tận nơi này có phải là muốn tạo lòng tin cho người phụ nữ hắn đang yêu không, muốn người ấy biết hắn và người vợ cũ này đã cắt đứt mọi thứ, có đi bước nữa cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, phải không?
Từ khi hắn đột nhiên xuất hiện trong tiệm hoa đến giờ, tim cô vẫn âm ỉ đau, không cách nào nguôi được.
Cô vẫn nghĩ rằng vết thương do cuộc hôn nhân tan vỡ gây ra sớm đã khỏi rồi, lại chẳng biết, vết thương ấy chỉ ẩn mình trong một góc của quên lãng, một khi không cẩn thận chạm vào mới nhận ra máu vẫn đang chảy.
Nên đi vào không?
Có lẽ cô nên gọi điện cho luật sư Trần, nhờ ông đi giúp cô chuyến này vì cô thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy hắn cùng người khác anh anh em em, mấy năm trước đây, dưới chân công ty của hắn, hắn đã làm cô tan nát cả cõi lòng một lần, cô không muốn nó phải tan nát thêm lần nữa, không muốn chết thêm lần nữa.
Lắc đầu, cô đang muốn lùi về sau rồi quay người rời đi, lại bị chú bảo vệ tinh mắt nhận ra.
"Bà Triển."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...