Ở cửa hàng vải, Liêu thị tiếp tục tốn rất nhiều tiền.
Nhưng mà con gái út có vẻ như không chú tâm, bà hỏi: "Dao Dao, con không thích những tấm vải này sao?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thích, chỉ là cảm thấy nương vung tay quá trán."
Nghe như vậy, Liêu thị không nhịn được cười lên, xoa nắn mặt của nàng: "Cái con bé này, dám nói lời như vậy, nhà chúng ta, có ai vung tay quá trán hơn con? Lần trước chỉ vì một viên trân châu đen mà tiêu hết tiền mừng tuổi nương và cha con cho, con nói thử xem, trong tay con còn tiền không?"
Kỷ Dao đỏ mặt, vội vàng cầu xin tha thứ.
Trước kia nàng đúng là phá gia chi tử!*
*đứa con phá của.
Kỷ Nguyệt cũng cười: "Nương, muội muội hiểu chuyện rồi, biết phải tiết kiệm tiền rồi."
Thay đổi này của muội muội đã lọt vào mắt Kỷ Nguyệt.
"Thật sao?" Liêu thị hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật!" Kỷ Dao ra sức gật đầu, "Sau này con sẽ không tiêu tiền bậy bạ nữa."
Con gái biết nghe lời, người làm phụ mẫu rất vui vẻ, Liêu thị càng thêm yêu thương con gái út này, xoa xoa đầu của nàng nói: "Đi, nương cắt may quần áo mới cho con!"
Các nàng rời khỏi cửa hàng vải.
Rất nhanh liền đến thanh minh.
Bởi vì mộ phần tổ tiên của Kỷ gia không ở kinh thành, Liêu thị lại không qua lại với nhà mẹ đẻ, bọn họ cũng không đồng ý cho bái tế, nên chỉ ở trong nhà đốt một ít giấy tiền cho tổ tiên.
Đợi đến sau khi qua mấy ngày mưa phùn, trời quang mây tạnh, mỗi nhà đều ra ngoài du xuân.
Liêu gia cũng không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ra ngoài đi chơi sau khi Kỷ Dao sống lại.
Nàng rất vui vẻ, đi theo sau Kỷ Đình Nguyên nói: "Huynh mang vài cái cần câu, chúng ta đi câu cá, lại mang thêm ít than củi, nướng cá ăn! Muội còn muốn đi thả diều!"
Đã trải nghiệm qua cái chết, càng đặc biệt yêu quý cuộc sống.
Kỷ Dao liền muốn ra ngoài đi chơi thật đã.
Xưa nay Kỷ Nguyệt không nghịch ngợm, ở bên cạnh yên lặng nhìn, nếu như có chỗ thiếu sót nàng chắc chắn sẽ nhắc nhở, ví dụ như mang theo dù, mang theo áo choàng vân vân.
Liêu thị không quan tâm chuyện gì khác, chỉ quan tâm quần áo của hai đứa con gái, nhất là con gái lớn, dù sao con gái út cũng còn nhỏ, những cô gái mười lăm mười sáu tuổi đã đính hôn, mười bảy mười tám mới gả.
Bà chăm chú nhìn Kỷ Nguyệt đang đi thay váy sam mới lần nữa, cài cây trâm vừa mới mua lên.
"Tỷ tỷ giống như tiên nữ vậy!" Kỷ Dao kéo tay Kỷ Nguyệt, ngẩng đầu nhìn.
Thiếu nữ mười sáu tuổi da trắng nõn nà, mày như lá liễu, đôi mắt sáng hẹp dài, dưới màu xanh nhạt càng bật lên sự mềm mại xinh đẹp thanh tao. Khó trách khi đó được Hoàng đế coi trọng, ở lại trong cung, Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nay đi chơi xuân, mẫu thân nhất định sẽ tiếp tục để mắt giúp tỷ tỷ, nhanh chóng gả tỷ ấy đi!
Cả nhà mướn hai chiếc xe ngựa đi đến vùng ngoại ô núi Ngọc.
Cây cối lượn quanh ôm lấy thôn trang, nước chảy hai bên bờ sườn núi, hoa đào đỏ, hoa lê trắng, bông cải vàng, cảnh sắc ngày xuân rực rỡ đều ở trên núi, khiến cho các du khách từng lượt đổ về đây.
Thời điểm bọn họ tới đã vô cùng náo nhiệt.
Liêu thị lập tức dẫn hai con gái đi thăm hỏi các vị phu nhân quen biết.
Cách ăn mặc của Kỷ Nguyệt thanh lệ rực rỡ, Kỷ Dao ngọc trắng đáng yêu, có một cặp con gái như vậy, Liêu thị cũng rất tự hào, nhưng nghĩ tới gia thế nhà mình, khí chất như vậy cũng không đủ.
Nhìn thấy Kỷ Dao, Thẩm Nghiên nhanh chóng chạy tới.
"Dao Dao, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ ngươi, ta ở trong nhà rất buồn chán."
Hừ, thật ra là nhớ ai, lại tới lừa gạt nàng? Sắc mặt Kỷ Dao nhàn nhạt: "Thẩm phu nhân tổ chức nhiều bữa tiệc như vậy, ngươi buồn chán cái gì? Làm quen thêm vài bạn bè đi."
Quả nhiên không giống ngày xưa, Thẩm Nghiên kéo ống tay của nàng: "Dao Dao, vì sao ngươi giận ta? Ta thực sự không biết làm ngươi buồn ở chỗ nào, ngươi nói đi, ta có thể sửa mà! Ngươi như vậy, ta rất đau lòng."
Kỷ Dao quyết tâm: "Ngươi đừng lừa ta, bởi vì ngươi thích ca ca của ta, có đúng không?"
Sắc mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ?" Kỷ Dao nhìn ca ca ở phía xa, nhỏ giọng nói, "Ngươi thích huynh ấy, tự ngươi đi nói với huynh ấy, ta sẽ không giúp ngươi đâu."
Tâm tư đều bị vạch trần, Thẩm Nghiên vẫn còn là đứa bé, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Nhìn nàng ấy nước mắt doanh tròng, Kỷ Dao quyết tâm không để ý tới nàng ấy, từ nhỏ đến giờ nàng đều bị người ta đánh giá hai chữ "tùy hứng", bây giờ có cái danh này, cho dù ức hiếp Thẩm Nghiên cũng chẳng sao? Quá lắm mẫu thân mắng nàng vài câu, nàng chỉ cần nói nàng không thích Thẩm Nghiên, mẫu thân cũng sẽ không phạt nàng. Như vậy, Thẩm Nghiên cũng không ở chung một chỗ với ca ca nữa.
Kỷ Dao vung tay áo một cái, bỏ đi!
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của nàng, nức nở khóc lớn lên.
Thẩm phu nhân nghe thấy, vội vàng hỏi: "Nghiên nhi, làm sao vậy? Không có chuyện gì sao lại khóc?" Dẫn nàng tới chỗ khác, có rất nhiều phu nhân ở đây, con gái lớn như vậy còn mất mặt.
Liêu thị cũng rất quan tâm, đến hỏi thăm.
Nước mắt Thẩm Nghiên rơi "tí tách", không nói lời nào.
Nàng không thể nói cho Liêu thị biết, nếu không Liêu thị quay về sẽ dạy dỗ Kỷ Dao, Kỷ Dao sẽ ghét nàng hơn. Đó là em chồng tương lai của nàng, nàng nhất định phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, bây giờ đắc tội, sau này làm sao sống chung? Về phần mẫu thân, mẫu thân vẫn luôn biết nàng thích Kỷ Đình Nguyên, cho nên lần trước mới mời Kỷ gia tham dự tiệc của các phu nhân, muốn làm bà mối, quyết định việc hôn sự cho Kỷ Nguyệt.
Kỷ phu nhân cũng nhận phần tình cảm này.
Chắc là Thẩm phu nhân cũng đã hiểu ra, nói với Liêu thị: "Con bé cáu kỉnh, đừng để ý tới nó! Để con bé một mình một lát thì được rồi."
Phải như vậy không, Liêu thị nghĩ thầm, lúc nãy bà rõ ràng nhìn thấy Thẩm Nghiên ở chung một chỗ với Kỷ Dao.
Chẳng lẽ con bé này nói cái gì?
Liêu thị không có hỏi nhiều, an ủi Thẩm Nghiên vài câu.
Kỷ Dao đi đến chỗ của Kỷ Đình Nguyên, kêu Mộc Hương cầm theo cần câu: "Ca ca, chúng ta đi ra bờ sông câu cá đi."
Từ nhỏ Kỷ Đình Nguyên lớn lên ở bờ sông, chính là một cao thủ câu cá, nhìn thấy muội muội thúc giục, liền cầm lấy cái sọt cá, gọi gã sai vặt mang theo mồi câu, đi tới hồ Trân Châu bên cạnh núi Ngọc với nàng.
Ở phía Tây hồ, có một khu cỏ lau lớn, vào mùa thu lúc cỏ lau nở hoa, trắng xóa như bông tuyết đang múa, nhưng bây giờ vẫn xanh biên biếc, lắc lư trong gió.
Kỷ Dao nhìn ngắm cảnh đẹp, tâm hồn thư thái, nói với Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, lát nữa chúng ta đi thuê một cái thuyền, lên thuyền nướng cá ăn!"
"Muội thật lắm trò." Kỷ Đình Nguyên chau mày, "Không sợ té xuống à, cũng chẳng biết bơi."
"Không phải ca ca biết sao, tới lúc đó huynh cứu muội, nói không chừng muội có thể tiện tay bắt được một con cá trong hồ."
Kỷ Đình Nguyên không nói gì.
Hắn gắn mồi vào lưỡi câu, ném vào trong hồ.
"Nhắc mới nhớ, muội còn chưa thấy rùa đen lớn."
"Rùa già trăm năm, muội tưởng dễ tìm lắm à?"
Vậy mà làm thật, Kỷ Dao cười khẽ: "Vậy muội chỉ cần rùa đen nhỏ được rồi."
Kỷ Đình Nguyên trừng mắt nói: "Muội lúc này lúc kia muốn trêu chọc huynh đó hả? Làm huynh nhờ người ta đi tìm rùa già!"
Hình như giận thật rồi, Kỷ Dao không dám làm càn nữa, nếu không rùa đen lớn rùa đen nhỏ cũng không có.
Thấy con bé cụp mắt, không động đậy, Kỷ Đình Nguyên cảm thấy có phải vừa nãy lớn tiếng quá không, dọa con bé rồi? Đáng đời! Ai bảo con bé khó chiều như vậy, cho một chút thuốc nhuộm lập tức muốn mở phường nhuộm!*
*cùng ý nghĩa với được voi đòi tiên.
Kỷ Đình Nguyên rất giỏi câu cá.
Kỷ Dao lại không có nhiều kiên nhẫn, mặc dù muốn ăn cá, nhưng cuối cùng cũng không trông chừng, nhìn thấy Kỷ Đình Nguyên câu được ba con, nàng đứng lên, muốn đi dạo bên hồ.
Nàng nhớ rõ, hồ Trân Châu thường xuyên có cò bay tới, không chừng sẽ gặp được.
Ai ngờ rằng đột nhiên có một người lao ra từ bụi cỏ lau, nàng đi nhanh, không dừng kịp, cứ thế mà đâm vào trong ngực người kia. Vô cùng cứng rắn, cái trán nàng đau nhức một hồi, lập tức nghe một tiếng "choang", giống như có thứ gì rơi xuống, bị vỡ ra.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Mộc Hương muốn chạy đến đỡ nàng, kết quả đối diện ánh mắt người kia, hù dọa nàng lạnh lẽo cả người, không dám động đậy.
Kỷ Dao xoa trán, ngẩng đầu.
Đầu tiên là nhìn thấy một bộ áo bào màu xanh đậm, dùng chỉ bạc thêu mây, lại phối với chỉ vàng dệt thành cỏ may mắn, vô cùng rực rỡ. Tiếp tục nhìn lên trên, màu da cổ hơi ngăm, hầu kết nhô ra, hơi quen. Trong lòng nàng bồn chồn lo lắng, nghĩ thầm, không phải hắn chứ? Chờ lúc ánh mắt từ từ hướng lên trên, Kỷ Dao cứng đờ.
Thật sự là Dương Thiệu!
Gặp quỷ rồi, nàng nghĩ thầm, lần trước ở Mãn Ngọc Đường gặp được cũng thôi đi, vậy mà ở đây cũng có thể gặp...
Nam nhân nhăn mày: "Nhìn đủ chưa?"
Âm thanh vô cùng lạnh lùng, Kỷ Dao giật mình.
Tùy tùng Trần Tố bên cạnh nhặt một vật lên, bẩm báo nói: "Ngọc bội vỡ rồi."
Chẳng lẽ chính là âm thanh vừa rồi nàng nghe được? Kỷ Dao lén nhìn một cái, phát hiện đây là ngọc bội điêu khắc tỳ hưu lớn bằng bàn tay, đã vỡ thành ba mảnh.
"Đưa cho nàng xem." Dương Thiệu trầm giọng nói, "Ngươi định đền thế nào?"
Nàng đền?
Kỷ Dao trợn tròn con mắt: "Công tử, ta không phải cố ý, là công tử người trước..."
"Ý ngươi là, đây là do ta sai?" Hắn nói chậm rãi, nhưng rất dọa người, từng chữ từng chữ nói ra đều tỏa ra khí lạnh.
Trong lòng Kỷ Dao có cảm giác khó chịu.
Kiếp trước ở Mãn Ngọc Đường, lần đầu tiên Dương Thiệu nhìn thấy nàng đã thích, muốn mua cây trâm nàng thích tặng cho nàng, bị nàng từ chối, cảm thấy không thể để cho Dương Thiệu xem thường. Sau đó, Dương Thiệu nhớ mãi không quên, nghĩ hết cách muốn cưới nàng, lúc đó Chu Lương Âm đã gả cho Tống Vân, lại không có ai tốt hơn Dương Thiệu, nàng ỡm ờ đồng ý.
Bây giờ, hắn lại hung dữ với nàng!
Chẳng lẽ nàng còn chưa lớn, nhìn không đẹp ư?
Kỷ Dao cúi đầu nhìn quần áo của mình, đúng là không quá chú ý, hơn nữa cũng không có... Nhớ tới dáng vẻ đẫy đà của Du Tố Hoa, hiện tại nàng không lọt được vào mắt của Dương Thiệu.
Kỷ Dao cúi đầu nói: "Vừa rồi công tử đi tới, nhất thời ta không có quan sát mới có thể đụng vào, xin công tử thứ lỗi."
"Thứ lỗi, ngọc bội cũng không lành lặn như cũ." Dương Thiệu kiêu căng nói, "Ngươi có biết ngọc bội kia đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Hoài Viễn hầu là công lao cha truyền con nối, nơi ở có bao nhiêu xa hoa, tất nhiên Kỷ Dao hiểu rõ, nàng cũng hưởng thụ hai năm, trong lòng biết rõ không đền nổi ngọc bội kia. Nhìn thấy Dương Thiệu bức ép, nàng giả vờ lau nước mắt, khóc thút thít nói: "Công tử, nhà chúng tôi rất nghèo, chỉ sợ không đền được, xin công tử có lòng tốt...Nếu như mất công đi nha môn, cũng chỉ lãng phí thời gian của công tử."
Hắn thản nhiên nói: " Nha môn xử án, chẳng qua chỉ là một câu nói của ta, thậm chí ta không cần bước vào nha môn nửa bước."
Lòng Kỷ Dao rơi vào vực sâu.
Nàng thực sự không ngờ Dương Thiệu lúc mười chín tuổi không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, mặc dù lớn lên tuấn mỹ vô song, có khí phách phấn chấn của tuổi trẻ, nhưng lại lạnh lùng như vậy!
Trước kia hắn tốt với nàng biết bao.
Nhưng mà hôm nay vừa mở miệng, hắn đã không còn là người mà nàng quen thuộc nữa, Kỷ Dao thật sợ hãi! Kiếp trước nàng ỷ vào Dương Thiệu thích nàng, mới có thể nũng nịu ra vẻ, bây giờ...Hắn không còn chút tình cảm nào đối với nàng, là Hầu gia cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là con gái của một quan nhỏ, nếu ồn ào đến nha môn, chắc chắn sẽ phán quyết nhà bọn họ đền tiền.
Phủ Hoài Viễn hầu, từ hoàng tộc trong cung, còn ai dám đắc tội? Cho dù chuyện này không phải lỗi của một mình nàng.
Kỷ Dao không muốn liên lụy cả nhà dính vào xui xẻo, giọng run run nói: "Không biết công tử muốn như thế nào mới có thể tha thứ? Hay là ta đem ngọc bội kia đưa đến cửa hàng trang sức sửa chữa lại giúp công tử, cũng vẫn đẹp mắt như cũ..."
Lông mi dày cụp xuống, đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, điềm đạm đáng yêu.
Dương Thiệu cân nhắc: "Nhìn ngươi có lòng như vậy, ta cũng không phải không thể tha thứ."
Hắn cũng không phải muốn Kỷ Dao làm gì, chẳng qua kiếm cớ muốn quen biết nàng, trải đường cho suy tính tương lai.
Vẻ mặt hắn dịu lại một chút: "Nếu hôm nay ngươi có thể câu hai con cá giúp ta, chuyện này coi như bỏ qua."
Kỷ Dao nghe được, trong lòng vui vẻ.
Từ nhỏ nàng đã xem ca ca câu cá, không tính là cao thủ, câu mấy con cũng không việc gì, nhưng nàng sợ Dương Thiệu biết được, giả bộ ra vẻ đắn đo: "Ta cũng không biết có thể câu được hay không, nhưng mà nếu công tử muốn ăn cá, ta nhất định cố gắng hết sức, chỉ mong công tử có thể giữ lời."
Dương Thiệu đưa mắt ra hiệu.
Trần Tố đưa mồi câu và cần câu tới, đặt trước mặt Kỷ Dao.
Kỷ Dao liền gọi Mộc Hương, muốn để Mộc Hương mắc mồi cho nàng.
Mồi câu bình thường đều là côn trùng nhỏ, uốn qua uốn lại, nàng nhìn lập tức khó chịu, xưa giờ không dám chạm vào.
Dương Thiệu lại không đồng ý: "Nhờ người khác làm hộ, con cá này câu lên không tính."
Thật là vô cùng xấu xa!
Đột nhiên Kỷ Dao nhớ lại thời gian trước khi nàng chết, Dương Thiệu yêu thương nàng, phẫn nộ khi nàng trúng độc...Không ngờ rằng, đời này hắn đối xử với nàng hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Dao tức giận đến mức không nhờ nữa, lấy hết dũng khí đưa tay mở túi mồi.
Ai ngờ vừa mở ra, thấy bên trong đầy sâu xanh bằng ngón tay bò đầy, sắc mặt nàng trắng bệch, mất hồn, liên tục lùi về sau. Đụng vào thân nam nhân, ngửi được mùi hương quen thuộc, hơi thở mát lạnh khiến người ta yên tâm, đầu óc nhất thời hồ đồ, lại ôm eo của hắn, chôn mặt vào.
Dương Thiệu cứng đờ.
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, Kỷ Dao sẽ cầu xin hắn, hắn có thể nắm tay nàng mắc mồi, thật không ngờ đến vậy mà nàng... Động tác cực kì giống Kỷ Dao ở kiếp trước, luôn yếu ớt làm người ta thương yêu, hắn cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình đập thình thịch.
Lúc ấy, hắn hi vọng Kỷ Dao có thể sống lại tới dường nào.
Chỉ là, nàng sống lại, trong lòng cũng chỉ có mỗi Tống Vân.
Nhất thời, trong lòng giống như băng, lại như lửa, hắn đột nhiên giật tay của nàng ra, quát to: "Ngươi làm gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra trong lòng Hầu gia chính là: Hôm nay vợ ta ôm ta~~~~La la la! A, không được, ta phải giữ gìn tôn nghiêm của Hầu gia!!
Tác giả: Hầu gia, sớm muộn gì ngài cũng phải uống thuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...