Chồng cũ là quyền thần

 
Từ sau khi Kỷ Nguyệt gả cho Tạ Minh Kha, dựa vào quan hệ của Tạ gia, các cô nương quen biết đương nhiên là xuất thân từ gia đình dòng dõi nho học, sau đó được nàng chọn lọc một phen, cho dù là dung mạo hay phẩm hạnh đều không thể chê bai.
 
Không thể nói sợ không xứng với Kỷ Đình Nguyên, điều kiện của ca ca như thế nào nàng rất rõ, nàng chỉ hi vọng ca ca có thể động lòng, có thể nghĩ thông suốt, một khi thành công, như vậy sẽ nhanh chóng lấy vợ. Hiện tại nàng lo lắng chính là, cho dù có thiên tiên ở trước mặt ca ca, huynh ấy cũng không có ý nghĩ này.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà tốt xấu gì Kỷ Đình Nguyên cũng chịu đến, vẫn là một tin tức tốt.
 
Liêu thị có hơi kích động, ngồi bên cạnh Kỷ Nguyệt, thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua những cô nương kia, cảm thấy ai cũng tốt.
 
Con trai bà tùy tiện cưới một người nào, nhất định bà cũng hài lòng.
 
Về phần các cô gái đang ngồi, trong lòng cũng hiểu rõ, bây giờ Kỷ Đình Nguyên ở kinh thành cũng coi là lựa chọn tốt, các nàng đều tình nguyện gặp mặt, nếu như vừa ý, cũng thành một đoạn nhân duyên tốt, nếu như không hợp, cũng không có tổn thất gì.
 
Mọi người ngồi trong phòng khách một lúc, Kỷ Nguyệt liền mời các nàng đến vườn ngắm hoa.
 
Kỷ Dao còn cố ý đến bên cạnh nói chuyện với Chu Lương Âm: "Chu tiểu thư, mới đó mà chúng ta cũng quen nhau nhiều năm rồi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Ngọc Mãn Đường..."
 
Chu Lương Âm cười nói: "Đúng vậy."
 
Nàng ở nhà đại bá cũng một thời gian rồi, đại bá mẫu cũng lo lắng âu sầu vì chuyện hôn sự cả đời của nàng, nhưng mà cho đến bây giờ nàng vẫn không có người hợp ý. Nói đến kinh đô vô số người tài tuấn, hơn nữa người thân phận tôn quý cũng không phải chưa thấy qua, thế nhưng mà, nàng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay Tạ phủ mời tới, đại bá mẫu thúc giục nàng đến, nàng vẫn cảm thấy có chút áy náy.
 
Nếu thực sự không được, nàng vẫn nên trở về Thanh Châu thôi, để khỏi khiến đại bá và đại bá mẫu hao tâm tổn trí, chỉ có một mình nàng, có thể chậm rãi chờ, nhất định sẽ có một ngày chờ được một người chồng hợp ý.
 
Lúc này, Kỷ Đình Nguyên giả vờ đến gặp Liêu thị, từ một hướng khác chậm rãi đi tới, đối diện với các cô nương.
 
Lúc ánh mắt lướt đến khuôn mặt của Chu Lương Ân, cảm thấy vẻ đẹp của nàng thanh lệ, cũng chững chạc, coi như có chút ấn tượng. Mấy năm nay, hắn đã tham gia biết bao cuộc gặp gỡ lớn nhỏ, bọn công tử muốn lấy vợ, các tiểu thư phải lập gia đình, luôn có những gương mặt quen thuộc.
 
Trong lòng nổi lên một ý nghĩ... hay là cô nương này đi?
 
Dù sao là cưới, cưới ai cũng có quan trọng đâu? Mọi người trong nhà đều hối thúc, phụ thân mẫu thân, thậm chí là tổ mẫu, nhìn thấy hắn đều muốn mắng một câu.
 
Cùng lúc đó.
 
Kỷ Đình Nguyên nhìn thoáng qua.
 
Kỷ Dao có thể cảm nhận được ánh mắt của huynh ấy dừng lại, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm không lẽ huynh ấy thật sự để ý Chu Lương Âm rồi?
 
Chuyện này rất có thể tự mình chuốc lấy khổ, tưởng ai cũng mê mình!
 
Không chờ được đến lúc Kỷ Đình Nguyên trả lời Liêu thị và Kỷ Nguyệt, Kỷ Dao lập tức đuổi theo, một tay nắm chặt tay áo của hắn kéo đến đằng sau núi giả.
 
"Làm gì vậy?" Kỷ Đình Nguyên khó hiểu.
 
"Huynh nói muội biết đi, huynh thấy vị tiểu thư nào không tệ?" Kỷ Dao dùng gương mặt tươi cười che giấu ý đồ thật, "Ca ca, muội cũng chỉ thật lòng muốn giúp huynh, huynh suy nghĩ một chút đi, muội chưa từng hối thúc huynh phải không? Lần này cũng giống như vậy, nếu như ca ca không đồng ý, muội sẽ không ép buộc, nhưng nếu ca ca có người vừa ý, muội cũng tình nguyện giúp ca ca nhận xét một chút."
 
Cả nhà Kỷ gia, đúng là quan hệ của Kỷ Dao và hắn thân thiết nhất, hắn cũng thương người muội muội này nhất.
 
Kỷ Đình Nguyên hỏi: "Cô nương vừa rồi đi với muội tên là gì?"
 

Thật đúng là Chu Lương Âm.
 
Kỷ Dao ho nhẹ: "Nàng ấy tên là Chu Lương Âm, đại bá là Hộ bộ Tả thị lang."
 
À, Kỷ Đình Nguyên nhớ lại: "Khó trách cảm thấy quen mắt, phụ thân nàng là thanh quan ở Thanh Châu đúng không?"
 
"Đúng vậy," Kỷ Dao nhìn Kỷ Đình Nguyên chằm chằm, "Chẳng lẽ ca ca muốn cưới nàng?"
 
"Nàng cũng không tệ, không phải muội muốn nhận xét sao, như vậy muội xem thử cho ca ca, nàng có thể làm tẩu tử* của muội hay không?"
 
*chị dâu.
 
Chuyện này có thể hay không là vấn đề sao? Đây là muốn loạn rồi!
 
Kỷ Dao nghiêm túc hỏi han: "Ca ca, nhiều tiểu thư như vậy, sao huynh chỉ chú ý đến nàng? Còn nữa, nghe ý của huynh, cũng không phải lần đầu huynh thấy Chu tiểu thư, đúng rồi, hôm ở Trần gia, muội vẽ tranh gom tiền ủng hộ thiên tai, chắc huynh cũng có gặp qua nàng phải không? Vì sao lúc đó không có tâm tư gì, cha còn đặc biệt bảo huynh đi nhìn."
 
Bị Kỷ Dao nói vậy, tâm tình Kỷ Đình Nguyên có chút phiền: "Đây không phải mong muốn của các người sao, sao huynh nhìn trúng, muội còn hỏi không ngừng?"
 
"Ca ca đột ngột như vậy khiến bọn muội phải suy nghĩ chứ." Kỷ Dao thật sự khó hiểu, bỗng nhiên nàng nhớ đến ngày đó Kỷ Đình Nguyên gọi Thẩm Nghiên đi nói chuyện một mình, nàng cũng không có cơ hội nói, "Ca ca, lúc ở núi Ngọc sao lại gọi A Nghiên đi, huynh nói gì với nàng vậy?"
 
Nhắc đến Thẩm Nghiên, Kỷ Đình Nguyên càng thêm lo lắng, cau mày nói: "Không nói gì!"
 
"Không nói, vậy huynh gọi nàng đi..."
 
"Muội đủ chưa? Dao Dao, không phải muội nói muốn nhận xét giúp huynh sao, sao cứ nhắc đến Thẩm Nghiên, nàng ấy là tỷ tỷ ruột của muội à? Nàng còn quan trọng hơn so với ca ca này sao?" Kỷ Đình Nguyên lạnh lùng nói, "Huynh thấy vẫn nên đi nói cho nương biết."
 
Đang yên đang lành đột nhiên nổi giận, nhất định có chuyện!
 
Đúng rồi, có lẽ ca ca đột nhiên muốn cưới vợ, cũng bởi vì nói gì đó với Thẩm Nghiên.
 
Huynh ấy muốn Thẩm Nghiên hết hi vọng sao?
 
Nếu không thì có thể vì chuyện gì? Huynh ấy không có kiên nhẫn như vậy, xem ra cũng chẳng phải thật lòng thích Chu Lương Âm, nếu không sao lại có thái độ này? Nam nhân thích một cô nương sẽ không như vậy, ngay cả một chút tình cảm huynh ấy cũng không biểu hiện ra.
 
Kỷ Dao ở sau lưng kêu lên: "Cho dù huynh có cưới vợ, A Nghiên cũng không nhất định sẽ chết tâm, huynh còn liên lụy cô nương khác!"
 
Toàn thân Kỷ Đình Nguyên cứng đờ.
 
"Huynh không thích người ta lại cưới nàng, vậy có khác nào hại nàng?" Kỷ Dao thấy có hiệu quả, càng thấy mình không đoán sai, bước lên phía trước hai bước nói khẽ, "Ca ca, A Nghiên thích huynh, đối với huynh mà nói khó chịu đến thế sao, nhất định muốn dùng cách này để nàng hết hi vọng?"
 
Đúng vậy, cực kì khó chịu.
 
Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, giống như một khối đá đè nặng trong lòng của hắn, cho dù là ngày hay là đêm, chỉ cần nghĩ đến nàng đã cảm thấy khó chịu.
 
Loại cảm xúc đó không có cách nào nói ra được, cũng không có cách nào phát tiết.
 
Nếu như nàng ấy là nam nhân thì tốt, hắn có thể đi đánh nàng một trận, để nàng tỉnh ra, thế nhưng hắn chỉ có thể nhìn nàng sa vào, nhìn nàng lút sâu vào đó, nhìn nàng phí thời gian phí tuổi tác.
 
"Muội là bạn của nàng, muội không thể khuyên nhủ nàng sao?" Hắn nói nhỏ.
 
Nàng khuyên thế nào được, thậm chí cả người lớn trong nhà Thẩm Nghiên còn không cách nào khuyên, nàng thì tính là gì, Thẩm Nghiên không nhắc tới, nàng cũng không tiện chủ động nói tới chuyện này, huống chi đó là ca ca của nàng.
 

Kỷ Dao thở dài.
 
"Ca ca tình nguyện cưới vợ để Thẩm Nghiên hết hi vọng, sao không thể thích nàng một chút ư? Không phải ca ca tình nguyện cưới người khác sao, huynh tình nguyện làm trái với..." Nàng chợt dừng lại, đôi mắt mở to, đột nhiên nhớ đến có một lần cha nàng nói Thẩm Nghiên mặc áo bào của nam nhân, ca ca còn nói giúp nàng.
 
Có lẽ không phải ca ca không có chút tình cảm nào với Thẩm Nghiên.
 
Hoặc có khi ca ca còn là một tên ngốc.
 
Kỷ Dao cố ý nói: "Ca ca, huynh thật sự tình nguyện cưới người khác cũng không cưới A Nghiên sao? Đã như vậy, thôi quên đi, huynh cưới người khác đi, để A Nghiên cô độc sống quãng đời còn lại, cùng lắm thì đến am ni cô cả đời."
 
Am ni cô?
 
Trong chớp mắt Kỷ Đình Nguyên nghĩ đến cảnh Thẩm Nghiên cạo tóc, trong lòng chấn động.
 
Sẽ không như muội muội nói chứ, mình thật sự cưới vợ, Thẩm Nghiên cũng không hết hi vọng? Chẳng lẽ nàng ấy cứ đi tiếp con đường đen tối đó sao?
 
Lúc này Kỷ Đình Nguyên thật muốn đi đánh Thẩm Nghiên một trận.
 
Rốt cuộc hắn có gì tốt, cứ một mực thích hắn? Mắt nàng mù rồi sao?
 
Mà thôi, mà thôi, Kỷ Đình Nguyên phất tay áo bỏ đi.
 
Lúc đầu trong lòng Liêu thị đầy mong đợi, kết quả không thấy con trai tới, hỏi người hầu mới biết được, Kỷ Đình Nguyên đã rời Tạ phủ rồi.
 
Liêu thị tức giận đến choáng váng.
 
Nhưng mà Kỷ Dao lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đầu óc ca ca không tỉnh táo, nếu thật sự cưới vợ chắc chắn sẽ giẫm lên vết xe đổ giống như kiếp trước, cứ để huynh ấy suy nghĩ kĩ càng đi.
 
Kỷ Nguyệt đành phải đi an ủi Liêu thị.
 
Liêu thị làm sao nghe lọt, nổi giận đùng đùng bỏ đi, muốn đi tìm con trai tính sổ.
 
Bên kia Chu Lương Âm trở về Chu gia, Chu phu nhân đến hỏi, nàng lắc đầu, ý là hai bên đều không có ý kiến gì.
 
Chu phu nhân không khỏi âu sầu, chờ đến lúc Chu lão gia trở về, không nhịn được phàn nàn: "Chuyện của Lương Âm thật sự khó khăn, chàng nhìn đi, dạng công tử nào con bé cũng đã gặp, vậy mà đều không để ý. Đến lúc đó lão gia cũng không thể nói thiếp ép con bé, cứ tiếp tục như vậy thì tuổi đã lớn rồi."
 
Chu lão gia thắc mắc: "Đứa nhỏ Lương Âm này có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn hiểu chuyện, theo lý không nên như vậy chứ."
 
"Còn không phải sao," Chu phu nhân cau mày, "Các cô nương bình thường đến tuổi đều nóng vội, nhưng con bé vẫn thờ ơ, chàng nói xem, chẳng lẽ con bé..." Bà thấp giọng, "Khi đó đầu bị đập trúng, có thể bị thương chỗ nào không, vì thế đầu óc chậm chạp?"
 
"Nàng nói là lần con bé vào thành lúc chín tuổi à?"
 
"Đúng vậy đó."
 
Khi đó Chu nhị lão gia vào kinh thành, Chu Lương Âm cũng đi theo, hôm đó đến miếu thắp hương với Chu phu nhân gặp cháy lớn, Chu Lương Âm hôn mê, tỉnh lại thì không còn nhớ rõ.
 
Chu lão gia nói: "Nếu là như vậy thì cũng không còn cách nào, nàng xem Lương Âm đáng thương như vậy, nàng chăm lo nhiều một chút, vất vả cho nàng rồi."
 
Sau khi Chu phu nhân được trượng phu an ủi cũng không tiện nói thêm gì, yên lặng thở dài.
 

Rất nhanh đã đến Đoan Ngọ.
 
Thái phu nhân dặn phòng bếp làm rất nhiều bánh ú, nhân gì cũng có, sáng sớm Kỷ Dao thức dậy đã ngửi được mùi lá dông thơm ngát.
 
Mộc Hương nói: "Thái phu nhân cho người đưa đến một bát lớn, mỗi loại nhân đều dùng dây thừng khác nhau để cột, bánh nhân thịt là dây màu nâu, bánh nhân táo đỏ là dây màu đỏ, còn bánh nhân đậu là dây màu đen..."
 
Kiếp trước không kĩ càng như vậy, chắc là tâm tình Thái phu nhân tốt nên mới dặn dò kĩ như vậy.
 
Kỷ Dao đứng lên trang điểm.
 
Lúc đi ra thấy Dương Thiệu đang ngồi trước bàn, cười hỏi nàng: "Muốn ăn bánh nhân gì?"
 
Vậy mà muốn lột bánh ú cho nàng, nhất định Kỷ Dao phải nể mặt mới được: "Thiếp muốn ăn bánh nhân táo đỏ."
 
Dương Thiệu lập tức lột cho nàng một cái, dùng đũa xiên vào.
 
Nàng cắn một cái, đưa đến trước mặt nam nhân: "Chàng cũng ăn đi."
 
Dương Thiệu nói: "Ta không ăn."
 
"Vậy lát nữa thiếp sẽ lột giúp chàng cái bánh nhân thịt." Kỷ Dao ăn vô cùng vui vẻ.
 
Dương Thiệu lại đổi ý, ôm nàng vào ngực, tiến tới hôn nàng, hôn đến khi cảm nhận được vị ngọt của táo đỏ.
 
Bánh ú trong tay Kỷ Dao suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
 
Hai người quấn lấy nhau một lúc rồi mới đi thỉnh an Thái phu nhân.
 
Khi đi tới cửa, Dương Thiệu nói: "Còn không lấy ra?"
 
"Lấy cái gì?" Kỷ Dao giả ngu, đi lên phía trước.
 
Nam nhân nắm cổ tay nàng lại: "Vậy bản hầu tự mình lục soát...đừng nhúc nhích." Hắn vươn một cánh tay khác đến bên hông của nàng.
 
Còn chưa đụng tới Kỷ Dao đã đầu hàng.
 
Nàng thực sự sợ công phu gãi ngứa của hắn.
 
Nàng liên tục lấy ra một sợi dây trường mệnh, sáu cái túi thơm.
 
Đặt ở trước mặt vô cùng hoành tráng, Dương Thiệu như mở cờ trong bụng, hận không thể ôm Kỷ Dao xoay một vòng, nhịn lại nói: "Rất tốt, đeo lên cho ta."
 
Kỷ Dao nghe lời thắt lên cổ tay hắn, sau đó lại treo bên đai ngọc: "Có thể nhiều quá hay không?"
 
Thật sự treo một vòng cũng quá gây chú ý cho người khác.
 
"Không nhiều, bản hầu tình nguyện." Kỷ Dao làm ra, treo đầy đai lưng hắn cũng tình nguyện.
 
Trong lòng Kỷ Dao rung động, nói khẽ; "Đồ ngốc, cũng không phải chỉ làm năm nay, nếu chàng thích, mỗi ngày thiếp đều làm một cái mới cho chàng." Sau đó nhìn đôi giày hắn đang mang, vẫn là đôi làm trước thành thân, hắn thường xuyên mang, "Thiếp sẽ làm cho chàng một đôi giày mới."
 
Dương Thiệu giật mình, có cảm giác dường như Kỷ Dao đã nhìn thấu hắn, hầu kết trượt lên xuống nói: "Được."
 
Kỷ Dao chỉ đeo cho hắn hai cái túi thơm, tránh việc Dương Đô đốc nhìn như đồ ngốc.
 
Làm xong, hai người đi thỉnh an Thái phu nhân.
 
Thái phu nhân nói: "Nào nào, đang định sai người nói cho các con biết một tin tức tốt, Tạ phủ đó phái người đến nói Tạ phu nhân có tin vui. Thiệu, Dao Dao, các con rảnh rỗi đến thăm một chút."
 
Tỷ tỷ lại có thai!
 

Kỷ Dao vui mừng: "Vậy bọn con sẽ đi, dù sao năm nào cũng xem thuyền rồng, cũng không có gì lạ lẫm."
 
"Vậy thì hôm nay đi đi, chỉ cần nhớ về ăn cơm trưa là được." Thái phu nhân nhìn Kỷ Dao, cười tủm tỉm nói: "Tỷ muội các con cũng trò chuyện với nhau, lấy chút kinh nghiệm."
 
Lấy kinh nghiệm?
 
Kỷ Dao sững sờ, hiểu được.
 
Mới mấy ngày trước đây vừa đến tháng, không có mang thai, trong lòng đột nhiên trùng xuống, Thái phu nhân muốn ôm cháu trai rồi sao? Thế nhưng mà có ai lại không muốn chứ, nàng cũng muốn sinh cho Dương Thiệu một đứa con trai.
 
Nhưng mà nàng và Dương Thiệu mới kết hôn hai tháng, chắc là không có chuyện gì đâu, không nên suy nghĩ nhiều. Kỷ Dao mỉm cười: "Được ạ mẫu thân."
 
Sau đó đến Tạ phủ với Dương Thiệu.
 
Không ngờ phụ thân mẫu thân nàng cũng ở đây, tỷ tỷ đang ngồi trên giường, Tạ Minh Kha nói chuyện với phụ thân nàng. Còn Tiềm ca nhi chạy loạn trên đất, thấy nàng thì lập tức nhào tới, kêu lên: "Dì!"
 
"Còn người này, kêu cái gì?" Kỷ Dao chỉ chỉ Dương Thiệu.
 
Tiềm ca nhi nghiêng đầu, bởi vì Dương Thiệu không thường xuất hiện.
 
Tạ Minh Kha nói: "Gọi dượng, tiểu tử ngốc."
 
"À, tiểu tử ngốc."
 
Kỷ Dao bật cười một tiếng.
 
Tiềm ca nhi cảm giác gọi sai rồi, vội vàng nói: "Dì, dượng."
 
Dương Thiệu cũng cười lên, một tay ôm lấy Tiềm ca nhi: "Dượng đưa cháu đi chơi đại đao được không?"
 
"Được, được." Tiềm ca nhi vỗ tay, "A, cháu nhớ rồi, dượng biết võ công!"
 
Hai người cười nói đi ra ngoài.
 
Kỷ Dao thấy ca ca không ở đây, hỏi: ''Nương, ca ca đâu, sao không đến?"
 
"Không biết, sáng sớm đã đi ra ngoài, không biết chuyện tin mừng của Nguyệt nhi, nương thấy chắc là hắn đi uống rượu rồi! Mặc kệ hắn, cứ mặc hắn." Liêu thị nhắc đến đứa con trai này, tức giận không có chỗ trút ra.
 
Kỷ Dao không dám hỏi nữa.
 
Lúc này, đúng là Kỷ Đình Nguyên đang đứng ở cửa quán rượu, nhưng không phải đi uống rượu mà là đi gặp Thẩm Nghiên.
 
Bởi vì ngày nay làm ăn tốt, Thẩm Nghiên sớm đã tìm người phụ giúp một tay để cùng người lớn trong nhà đến Bạch Hà xem thuyền rồng, ai ngờ vừa mới đến đã thấy Kỷ Đình Nguyên.
 
Thẩm Nghiên nổi nóng, sợ Kỷ Đình Nguyên lại đến nói cái gì khiến nàng khó chịu, đang định nói cho Kỷ Đình Nguyên biết, nói nàng sẽ không thích hắn, hiện tại nàng muốn tìm tướng công đặc biệt.
 
Kết quả còn chưa mở miệng đã nghe Kỷ Đình Nguyên nói: "Thẩm tiểu thư, ngày mai ta sẽ đưa người đến nhà ngươi cầu hôn."
 
Cái gì!
 
Thẩm Nghiên mơ hồ, lời này quả thật sự sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu nàng.
 
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Đôi mắt nàng trợn tròn.
 
Không cưới thì phải làm sao bây giờ, cả đời Thẩm Nghiên sẽ bị hủy, vì cứu nàng, vì làm dịu lại khó chịu trong lòng, hắn đành phải đưa ra quyết định này.
 
Không phải Thẩm Nghiên muốn hắn sao, vậy cho nàng là được, dù sao không phải cưới ai cũng vậy sao? Cưới Thẩm Nghiên cũng là làm một chuyện tốt.
 
Kỷ Đình Nguyên nói: "Ta nói ta cưới ngươi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui