Cách đó không xa là biển rộng bát ngát, được ánh nắng chiếu ra ánh sáng ấm áp.
Trên bờ cát, gió biển thổi tới, như vừa nói vừa cười, hoàn toàn là bộ dáng nhàn nhã.
Lê Tư Viễn mặc một cái áo hoodie màu trắng, với quần Jean trắng trên áo có in các chữ cái tiếng anh.
Hắn mới vừa tắm rửa xong từ phòng thay quần áo bước ra, tóc còn chưa khô, hắn lấy chiếc khăn trắng đang lau trên đầu, một bộ dáng tập trung tinh thần, mày hơi liếc, đôi tay linh hoạt chơi game trên điện thoại, một tay ngẫu nhiên mà xoa xoa tóc.
Một chiếc xe đậu ở bên đường rất bắt mắt ánh mắt của người khác, tiếng kèn đột nhiên vang lên.
Càng làm người đi đường chú ý hơn.
Cửa số xe kéo xuống, kính xe bị ánh nắng chiếu vào, người trên xe nghiêm túc nói: “Lên xe!”
Lê Tư Viễn lên xe, thắt chặt đai an toàn.
“Xe này của cậu mà con gái cũng dám ngồi lên sao.” Lê Tư Viễn nghi hoặc nói.
“Ngồi lên thì có là gì, chuyện nhỏ, thậm chí còn có xe chấn vài lần rồi” Trần Cung vừa đảo đầu xe, vừa trả lời.
“Tiệc đầy tháng của tiểu Mãn, cậu định đi bao nhiêu tiền?”
Lê Tư Viễn dùng ngón tay tạo thành một số: “Đại khái bao nhiêu đi, còn cậu?”
“Tôi cũng không sai biệt lắm, tôi cũng có đi dự tiệc đầy tháng bao giờ đâu.”
“Thật không nghĩ tới Tây Minh thật sự có hai đứa con.” Trần Cung cũng cảm khái, nói sang chuyện khác, “Cậu cùng Tống Cảnh Uyên gần đây như thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào?” Lê Tư Viễn trong giọng nói hiếm khi có chút bất đắc dĩ.
“Lại cãi nhau? Ai, tôi nói hai người nếu không hợp thì chia tay đi, như vậy hoài cũng không ổn?” Trần Cung vừa nói, vừa sờ bao thuốc trong túi.
“Hửm?” Hắn đưa cho Lê Tư Viễn một điếu thuốc, cậu nhận lấy.
Chỉ chốc lát sau, mùi thuốc lá liền tràn ngập trong xe.
Năm trước.
Buổi chiều bầu trời nắng nóng muốn đổ lửa, nóng như muốn cháy da, ánh nắng không ngừng chiếu xuống mặt đường, đường lộ như muốn vóc khói lên đến nơi.
Cho dù thời tiếc nóng bức như vậy, sân bóng rổ bên cạnh vẫn đứng đầy người, cỗ vũ hết đợt này đến đợt khác.
Trong sân tình hình chiến đấu kịch liệt, điểm số hai đội đuổi sát nút nhau.
Chỉ thấy trong sân có một chàng trai rất cao, khoa tay múa chân với các đồng đội, đây là ám hiệu của bọn họ —B.
Kế tiếp, trận đấu kế tiếp bắt đầu xoay chuyển.
Cuối cùng, trước khi tiếng còi báo hiệu kết thúc vang lên, Lê Tư Viễn hoàn thành cú đánh ba điểm, đem về chiến thắng.
Trận đấu kết thúc, ngoài sân đã đứng đầy các nữ sinh tay vừa cầm nước, khăn lông vây xung quanh Lê Tư Viễn.
“Cảm ơn nước của các cậu.” Lê Tư Viễn khóe miệng cong lên rất nhỏ, cầm chai nước trong tay.
“Tránh ra, tránh ra.” Trần Cung tay đẩy nhóm người đang đứng ra, chen vào.
“Này, Trần Cung cậu làm gì, cậu cũng tìm Lê Tư Viễn của chúng ta sao?” Trần Cung hành động thô lỗ, làm các cô gái đang đứng đầy bất mãn.
“Các cậu về trước đi, thời tiết nóng như vậy, đứng một lát tróc da luôn bây giờ.” Lê Tư Viễn vội vàng hoà giải.
“Cậu rất là ôn nhu nha…………!” Xung quanh lại ồn ào lên.
Một lát sau, đám người đang đứng tản ra.
“Trời, cậu là điều hòa không khí sau, cậu đi đến đâu người ta bu đến đó.” Trần Cung cũng chán đến chết mà phun tào đến, hắn cùng Lê Tư Viễn quen biết lâu như vậy, cậu ta có bao nhiêu thu hút hắn không biết sau.
Lê Tư Viễn cũng không để ý lời Trần Cung nói: “Tôi đi trước rửa mặt.”
“Bạn học Lê Tư Viễn.” Cậu đi chưa được bao xa, đã bị gọi lại.
Lê Tư Viễn quay đầu lại nhìn người trước mắt.
Cô gái đứng cách cậu khoảng 1m.
Bộ dáng rất thẹng thùng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Lê Tư Viễn, trên tay cầm theo một chai nước suối.
“Cái này, cái này là, là cho cậu.” Cô dùng hết dũng khí của mình để nói ra một câu hoàn chỉnh.
Gương mặt trắng nõn của cô phiếm hồng.
Từ góc nhìn của Lê Tư Viễn, có thể thấy được hàng lông mi của cô đang run rẫy.
Lê Tư Viễn không nói lời nào, chỉ vặn chai nước trong tay, một hơi uống cạn.
Tiếng uống ước ừng ực vang lên, xung quanh tràn ngập mùi hormone.
“Cảm ơn.” Lê Tư Viễn bình tĩnh nói, “Tôi uống xong rồi.”
Nói xong, cậu lập tức vòng qua cô gái, bỏ cô một mình khó xử đứng đó.
Trần Cung đứng ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, thấy Lê Tư Viễn bỏ đi, lập tức đuổi theo.
“Cô gái vừa rồi, cậu quen.” Trần Cung cũng nhiều chuyện hỏi.
“Không quen biết.”
“Cô gái kia nhìn rất ngây thơ, hình như rất thích cậu, theo đuổi không?”
“Không theo đuổi, không cần thiết.” Lê Tư Viễn nói xong, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.
“Đm! Cậu còn dám hút thuốc ở đây?”
“Không sao, tan học rồi, làm gì còn ai.” Nói xong, cậu đã sớm châm lửa, hút.
Trần Cung nhìn bóng dáng Lê Tư Viễn, sương khói lượn lờ……………
Vào phòng thay quần áo là có thể nghe được tiếng nước, Hứa Ngạn đã sớm thay quần áo, cậu ta mặc một cái áo T_shirt đơn giản cùng quần hộp, đang nằm ở trên ghế dài phòng thay quần áo, bắt chéo chân, chơi điện thoại.
Cậu ta vừa thấy nhóm người Lê Tư Viễn đến liền hô: “Các cậu bây giờ mới đến, tính chiều nay đi đâu ăn cơm đây.”
“Tôi sao cũng được.” Lê Tư Viễn ngồi xuống, mở balo, tìm quần áo để thay.
“Đến tiệm Xuyến đi, đã lâu không đi ăn.” Trần Cung cũng đề nghị nói.
Vương Tây Minh mới vừa tắm xong bước ra, tóc ướt dầm dề.
Cũng hùa theo nói: “Tôi sao cũng được.”
“Phải dẫn 'con ngựa'** theo sau.” Hứa Ngạn đổi tư thế, tiếp tục bấm điện thoại.
“Ừ! Đi ăn liên hoang dẫn nó theo đại đi.” Hứa Ngạn nói với Trần Cung, hắn đến bên cạnh Hứa Ngạn ngồi xuống, dùng tay câu lấy cổ cậu ta: “Con ngựa cái gì?.”
“Tôi muốn gọi thế nào thì gọi, cậu xem cậu ta có để ý đâu.” Hứa Ngạn giãy giụa.
“Tư Viễb, cậu cùng Nguyên Sang tính như thế nào?” Mạc Quân ở bên cạnh cột dây giày, nói chen vào một câu.
“Ừ, cô ấy muốn chia tay.” Lê Tư Viễn đem tay cho vào balo, nhìn bộ dáng lại muốn hút thuốc.
“Đừng đánh, đại ca.” Trần Cung cũng tiếp tục nói: “Đó là tại con gái tâm tình không tốt, ngẫu nhiên cáu kỉnh, các cậu đã ở bên nhau hơn nữa năm, cậu không thể dỗ cô ta sau.
Nói nữa, bên cạnh cậu nhiều người theo đuổi như vậy, ai mà chịu nổi.”
“Muốn chia liền chia.” Lê Tư Viễn giọng điệu không chút nào để ý.
“Tôi cmn thật muốn biết, sau này ai có thể trị được cậu.” Trần Cung phun tào nói.
Lê Tư Viễn hừ cười, “Phanh” một tiếng, liền đem cửa đóng lại.
……………………………………
Ánh đèn rực rỡ, màn đêm bao phủ toàn thành phố, ở một quán ăn ở phía tây, ông chủ đã sớm đem bàn ghế dọn sẵn trước cửa, bà chủ thì đứng ở một bên, đang chuẩn bị đồ ăn để tối nay còn bán.
“Bà chủ, bốn phần hào nướng.” Trần Cung cùng vài người ngựa quen đường cũ, tìm chỗ ngồi xuống.
“Xong ngay, các cậu chờ một lát.” Bà chủ, buông việc trong tay, quay vào hét to vào bếp.
Không biết bà chủ nói cái gì, miễn sao ông chủ trong bếp nghe hiểu là được.
Cửa hàng này là Trần Cung dẫn bọn họ đến ăn, tuy cửa hàng đơn sơ nhưng đồ ăn thật sự rất ngon.
“Oa oa, mấy cậu muốn mấy chai bia?”
“1.2.3......
Mỗi người hai chai.” Trần Cung, trong miệng đếm mãi, trên bàn có mấy người đâu.
“Mỗi người một chai đi, uống xong còn đi dạo chỗ khác.” Mạc quân nói: “Tôi đã nói với anh tôi, chúng ta ăn xong ở đây sẽ đi qua bên đó.”
“Tiểu Viễn, muốn đánh bóng bàn sao.”
“Đánh cái gì đánh, hôm nay đánh bóng cả một ngày, mệt gần chết.” Trần Cung cũng oán giận nói.
“Này, các cậu xem Nguyên Sang đăng lên vòng bạn bè này.” Hứa Ngạn giơ điện thoại, cho mọi người nhìn.
Trong video có vài người, Nguyên Sang ở KTV uống say như chết.
Còn ngồi ở trên đùi mọit người con trai, múa tay loạn xạ trên không, nói mê sảng, người con trai bên cạnh vẫn luôn khuyên cô ta, muốn lấy ly rượu đi nhưng cô ta không chịu.
“Nguyên Sang sau lại uống say như vậy, Kỳ Xán bọn họ đều ở nhà, hắn không phải là lốp xe dự phòng của Nguyên Sang sau?” Hứa Ngạn nhìn thấy Kỳ Xán có chút giật mình: “Thằng này sao có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của.”
“Chúng tôi đã sớm chia tay.” Lê Tư Viễn vừa nói vừa mở bia.
“Mạc Quân, đây không phải là anh của cậu sao.” Hứa Ngạn biến sắt.
“Tôi nhìn xem, thật đúng là, nói không chừng chờ chút nữa chúng ta có thể gặp được bọn họ, tiểu Xa.”
“Sợ xấu hổ sau: Chúng ta có thể đổi nơi khác mà.” Vương Tây Minh thử hỏi.
“Ai ui, Tây Minh, cậu quá coi thường Lê Tư Viễn, tôi xem cậu ta căn bản không để ở trong lòng.” Trần Cung cũng nói.
“Cậu cmn không lẽ muốn tôi giống người ta, chia tay thôi mà, làm gì phải đòi sống đòi chết, mấy cậu mới vừa lòng à.” Lê Tư Viễn bất mãn hỏi ngược lại.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đồ ăn tới.”
----------------***------------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Truyện Edit có nhiều sai sót, nếu có sai chỗ nào mong m.n cmt để mình sửa lại.
Để mấy chap sau mình edit để được hay hơn.
Chương này chỉ là chương mở đầu, không có bất kì liên hệ gì với nội dung câu chuyện. Bắt đầu từ chương hai mới bắt đầu câu chuyện nhé.
*raw là [[“小漫的满月酒,你打算包多少钱?]]
Cầu giúp đỡ.
Tui hơi rối chỗ này.
**Raw là [[“有马子了不起?]] tui chưa tìm được từ thích hợp.
Ai biết cmt để tui sửa lại nha.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...