Tuy rằng nghe không mấy nhân tính, nhưng nghĩ đến bệnh tình, hắn lại không có lập trường bắt bẻ Celin. Mà dù cho hắn có lập trường đi nữa, cũng không thể vì thoải mái mà phát cáu với Omega đang lo lắng cho mình.
Hein Calvid cảm giác mình đang chìm vào nỗi buồn bất tận, bàng hoàng cầm tờ hôn thú nhìn cả buổi chiều.
Tới chập tối, Celin thay ra quần áo ở nhà rộng rãi, kéo Alpha còn đang ngẫm nghĩ trong phòng ngủ ra đặt vào nhà ăn.
Từng món ăn tinh tế được đưa lên bàn, ánh mắt Alpha rốt cuộc cũng sáng lên.
"Anh thích nhất bánh phô mai kem nhân sữa đặc nhưng dạ dày anh không ổn lắm, chỉ được ăn một miếng mấy loại bánh có tính kích thích này."
Giọng điệu lạnh nhạt không chút phập phồng của Celin truyền đến khiến cho cả thân và tâm Hein đắm chìm trong sự quan tâm và tri kỷ của Omega.
Hein nhìn gương mặt Celin cuối bàn ăn thật dài, vẫn cảm thấy thật vi diệu.
"À đúng rồi, Hill..."
Cái tay đang múc thức ăn vào miệng của Celin dừng lại, ánh mắt lạnh xuống.
Hein vô thức im miệng, ngồi thẳng lưng.
"Cạch ——" Bộ dụng cụ ăn bằng bạc gác lên chén đĩa phát ra tiếng lanh lảnh. Celin đứng dậy đi đến ghế trống bên cạnh Hein, ngồi xuống trở lại.
Hein: "Ơ? Sao cậu qua đây ngồi?"
Celin liếc hắn một cái, sáp lại gần hơn: "Lạ lắm à?"
Hein: "..."
Celin thầm cắn chặt răng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: "Trước giờ anh luôn ôm tôi ăn cơm." Nói xong câu vượt quá giới hạn xấu hổ, Omega không nhịn được cúi đầu, cố gắng bình ổn lại cõi lòng rối bời của mình.
"Là là là... vậy à?" Gia chủ Calvid ngồi ngay ngắn, đầu óc trống toác, chỉ sót lại cảm giác thân nhiệt và pheromone của Omega bên cạnh sắp hóa thành dòng sông cuốn hắn đi, nhấn chìm hắn rồi khiến hắn hít thở không thông.
Cái đầu đen tuyền đang cúi xuống khẽ gật gật.
Hein hoảng loạn cười gượng mấy tiếng. Nhìn đối phương cúi đầu như là đang rầu rĩ, hắn hơi áy náy: "Hay là... không thì bây giờ tôi ôm cậu nhé?"
Celin: "..."
Hein lại nói: "Tôi xem giấy chẩn đoán, chẳng phải bác sĩ cũng đề nghị làm chút chuyện quen thuộc sao? Như vậy giúp nhanh chóng khôi phục."
Một A một O thăm dò lẫn nhau, đều không biết phải làm sao.
Một lát sau, Celin mở miệng: "Cũng được."
Hein hồi hộp nuốt nước miếng.
Lúc Omega thật sự ngồi lên đùi hắn, vị Alpha tâm trí vẫn còn đang ở lứa tuổi đi học đã cứng đờ cả người.
"Thế này có không thoải mái không?" Celin nói.
Hein lắc đầu.
Celin điều chỉnh tư thế ngồi một chút, vùi đầu vào cổ Alpha ngửi ngửi: "Anh thơm quá."
Hein: "Thật à... Cậu thích ăn sầu riêng sao?"
"Không thích."
Hein: Ha ha
Celin: "Đừng để tôi nghe cái tên Hill Levis từ miệng anh nữa."
"Được được... cậu nói gì cơ?"
Celin cách ra một khoảng thích hợp, đôi mắt xanh nhạt lóe lên tia sắc lạnh: "Alpha của anh ấy là sĩ quan Rhodes vừa giải ngũ, nghe nói trước mắt vẫn chưa quen với cuộc sống yên bình."
Hein: "???"
Celin từ tốn nói: "Tôi không mong một ngày nào đó tìm thấy túi đựng thi thể bị chặt khúc của anh ở cuối phố."
Hein trầm mặc một lát: "Cậu từng bị hắn uy hiếp?"
Celin khó hiểu.
Hein chớp chớp mắt: "Không phải cậu cũng từng thích Hill sao?
Thảo luận với Omega nhà mình về Beta cả hai đã từng yêu là đúng là quái gở. Nhưng mà ai bảo Beta ở vị trí vi diệu nhất trong ba loại giới tính chứ?
Đặc tính sinh lý của Alpha Và Omega định sẵn bọn họ không thể chọn bạn đời đồng tính, nhưng Beta lại có thể. Ở Ngân Tinh, Beta và Beta là kiểu tổ hợp gia đình phổ biến nhất. Đương nhiên cũng có không ít tổ hợp BO Và AB.
Nghe nói rất nhiều Omega không thích cảm giác bị pheromone khống chế, mấy năm gần đây càng có xu hướng chọn Beta làm bạn đời. Chuyện này cũng nảy sinh vấn đề dân số nghiêm trọng ở Ngân Tinh, suy cho cùng tỷ lệ thụ thai của Beta thấp hơn Omega rất nhiều.
Nhưng Hein không tính viết một luận văn hôn nhân tại chỗ vào lúc này. Vì thế hắn lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi: "Vậy là chúng ta đều thua tên sĩ quan kia à?"
Celin: "..."
Alpha mạnh mẽ và Omega xinh đẹp thế nhưng đều bại trận!!
Omega xinh đẹp hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Sao anh không nói anh có mới nới cũ, Hill đang tổn thương thì bị người nọ bắt mất?"
Hein trợn mắt: "Tôi không thể đểu như thế!"
Qua một lúc, hắn lại do dự: "Nè, thiệt không vậy? Tôi..." Chẳng lẽ mình có mới nới cũ nhìn trúng con hàng này thật á?!
Celin không trả lời vấn đề của hắn.
Đang lúc Hein khủng hoảng với sự yên lặng này, trên người bỗng thấy nằng nặng. Omega mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn, từ trên cao nhìn xuống, chống một tay lên bả vai, từ từ áp sáp hắn.
"Dẹp mấy ảo tưởng viễn vông của anh đi. Thiên tài y học khoa não ngứa mắt đồ ngốc nhà anh."
Hein: "..."
Sau vài giây tiêu hóa ——
Hein: "!!!"
Omega chết tiệt này lại giẫm đạp tôn nghiêm của hắn!
Bản năng Alpha ngăn hắn ném Omega ra khỏi vòng tay.
Dù vừa sỉ nhục như thế, Celin vẫn ngồi vững vàng, thậm chí càng gần gũi hơn vì động tác cúi xuống trước đó.
—— Này thì hắn trở mặt kiểu gì chứ?
Hein xụ mặt nghẹn uất ức vào lòng, nhưng dù thế nào, hắn vẫn phải ráng nâng cao địa vị gia đình của mình một chút.
"Celin."
Omega ngước mắt, đôi mắt xanh nhạt lóe lên một tia âm trầm: "Anh nói đi."
Hein: "..." Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng sửa miệng: "Tôi đói rồi."
Hai người lại bốn mắt nhìn nhau.
"Ừm, ăn cơm thôi." Celin gằn từng chữ.
Hein thử cầm dụng cụ ăn, động tác quá lớn khiến cho Omega trong lòng suýt thì ngã ra. Hắn vội chụp người lại, vẻ mặt có chút bối rối, dè dặt nói: "Khụ, hình như hơi không tiện lắm..." Sau khi kết hôn, rốt cuộc hắn đã luyện thành mấy kỹ năng độc đáo gì vậy! —— Ví dụ như ôm Omega ăn cơm?
Lỗ tai Celin từ từ đỏ ửng, giật thân người: "Thế thì hôm nay thôi vậy."
Sau khi Omega đi, cảm giác trống rỗng chợt khiến Hein suy sút khó hiểu. Cuối cùng hắn kết luận là do không còn mùi pheromone dễ ngửi nữa.
Bữa tối lộn xộn này rốt cuộc cũng yên ổn mà xong.
Sắc trời tối dần, từng chiếc đèn đường sáng lên ngoài khung cửa sổ. Trong bếp, gia chủ Calvin vừa rửa chén xong đang lẳng lặng ngắm hoàng hôn yên tĩnh xa xa qua ô cửa sổ, nhìn mặt trời lặn dần ở chân trời phía tây, nghe tiếng tiếng nước chảy ào ào dưới tay. Dường như tất cả đều nói rằng cuộc sống tương lai trước khi mất trí nhớ bị các loại việc nhà đánh thức.
Cạch ——
Đèn sáng, nháy mắt xua tan bầu không khí âm u trong gian bếp.
Hein ngoảnh đầu lại liền thấy Omega của hắn đã thay bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đứng trước cửa, đặt tay trên công tắc đèn.
"Anh đang làm gì vậy?"
Hein: "Chẳng phải cậu bảo tôi đi rửa chén à?"
Celin yên lặng một hồi: "Trong nhà có AI rửa chén, anh lấy đồ xếp vào thiết bị nhà bếp là được."
Hein không nói gì, lẳng lặng buông chén dĩa trong tay xuống.
Dường như Celin thoáng thở dài. Cậu bước đến, một tay nắm lấy cái tay dầu mỡ của Alpha, tay còn lại lấy chút nước rửa tay bôi lên giúp hắn. Bọt xà phòng trắng trơn nhẵn nhanh chóng phập phồng, Celin cúi đầu cầm hai bàn tay to chà rửa.
"Được rồi, mau lên lầu đi."
Sau khi giúp "ông chồng bệnh nặng" nhà mình vệ sinh cá nhân xong, Celin tức thì bỏ đi không quay đầu lại. Trong bếp chỉ còn Hein các hạ đứng cứng đơ như cây cơ.
Ha ha...
Tên Omega chết tiệt này lại dụ dỗ hắn!
Vô thức xen vào các chi tiết nhỏ trong sinh hoạt có thể mang đến hiệu quả không tồi.
Celin trấn định rời khỏi tầm mắt của Hein, rồi đỏ bừng mặt vọt vào toilet. Cậu hất nước lạnh liên tục lên mặt mình, cuối cùng dần bình tĩnh lại.
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay mình rồi lại nhìn về phía gương.
Omega trong gương vô cùng xinh đẹp. Đây là vốn liếng của cậu, nhưng có vẻ Hein cũng không mấy thích vẻ ngoài quá mức sắc sảo. Celin thở dài, cố nở một "nụ cười dịu dàng" với trong gương, nhưng mà... không được.
Omega quen thói cười lạnh thất bại, bèn quyết định dùng chút thủ đoạn khác, hoặc là nên nghĩ về nan đề gần ngay trước mắt. Ví dụ như: trải qua buổi tối như thế nào.
Cậu đã đóng gói hết sô pha nhỏ trong thư phòng và giường trong phòng cho khách vứt rất xa. Ngay cả sô pha trong phòng khách cũng bị cậu động tay —— đổi loại mềm mại thoải mái thành chất liệu gỗ vừa cứng vừa lạnh. Tuyệt đối không thích hợp để ngủ!
Thật tốt.
Celin xụ mặt, lẳng lặng kéo cổ áo ngủ ra một chút, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Trong đầu chợt xoẹt qua gương mặt của Beta đáng ghét nào đó, cậu do dự một lát, cài lại nút áo, rũ phần tóc chải ngược ra sau đầu xuống. Làm xong hết thảy, cậu chợt giật mình hoàn hồn, ghét bỏ phiên bản "mềm mại" của mình trong gương, bèn lập tức khôi phục như cũ.
—— Omega vẫn là Omega đó.
Lúc cậu bước vào phòng ngủ, Hein đang thay quần áo thoáng chốc bị lóa mắt. Hắn vẫn luôn theo đuổi cừu con dịu dàng đáng yêu, nhưng ai mà ngờ được cuối cùng bạn đời lại là một con khổng tước quá mức xinh đẹp?
"Quần áo của tôi để ở đâu?" Hein ngoảnh mặt đi, giáo dục tốt đẹp khiến hắn không thể nào yên lòng ngắm nhìn xương quai xanh lộ ra của Omega.
Celin đã lên lầu tắm rửa trong lúc Hein đang bận rửa chén.
Cậu bước đến trước tủ quần áo, quen đường quen nẻo mở ra đúng một trong loạt ngăn kéo, lấy ra chính xác bộ quần áo Hein muốn.
Nhìn quần áo Omega đưa qua, "thiếu" Alpha ngây thơ mất tự nhiên cười gượng mấy tiếng.
Celin: "Cần tôi giúp anh không?"
Hein: "Giúp?"
!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...