Vừa chạy xe như bay, vừa không ngừng nhìn gương chiếu hậu, phía sau vẫn chưa có xe đuổi lên, điều này khiến cho cô ít nhiều thở nhẹ nhõm, chỉ cần Lê Minh Tùng không xuất hiện, thì cô sẽ có cơ hội trốn khỏi nơi này, chỉ cần đến bên Bùi Minh Vũ, cô cũng không sợ Lê Minh Tùng nữa rồi.
Xe chạy như bay trên đường, khiến người đi đường sợ hãi né tránh, đúng vậy, cô chạy xe quá nhanh.
Đột nhiên, trong mắt nổi lên một tiệm thuốc, nhìn thấy tiệm thuốc đó, Thanh Thu buộc phải dừng xe lại.
Đứa trẻ, rốt cuộc cô có thai hay không?
Tim đập thình thịch, Thanh Thu đỗ xe bên đường rồi nhanh chóng xuống xe đi vào tiệm thuốc, nhân viên bán thuốc đi đến, "chào cô, cho hỏi cô cần gì ạ?"
"Que thử thai, mỗi loại lấy một cái."
"Vâng, cô đợi một chút." Người bán hàng đã không còn kì lạ khi con gái mua thứ này rồi, thản nhiên lấy cho cô, Thanh Thu có chút lo lắng quay lại nhìn phía sau, vẫn may, chưa có xe nào đuổi đến.
Người bán hàng rất nhanh chóng đã lấy mấy loại que thử thai đưa cho cô rồi, giả tiền xong, Thanh thu cầm chìa khoá nhảy lên xe, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chú ý của người xung quanh.
Đêm đến bắt đầu trở nên im ắng hẳn, người đi đường thưa thớt dần, mắt nhìn thấy sắp đến tiệm gỗ Vũ Thu rồi, cuối cùng trong gương chiếu hậu cô phát hiện ra chiếc xe của Lê Minh Tùng.
Anh vẫn đến.
Nhưng thực sự là không cần đâu.
Đi đi lại lại, thật sự không muốn về, cơ thể của cô bây giờ cũng không thể quay về được.
Thanh Thu gọi 110 báo cảnh sát, "chào anh, tôi muốn báo cảnh sát."
"Thưa cô cho hỏi cô cần giúp gì không ạ?"
"Tôi bị theo dõi, tôi đi đến đâu chiếc xe của người đó cũng đi theo đến đó, bây giờ đã theo tôi về đến nơi tôi ở rồi."
"Cho hỏi cô sống ở đâu ạ?"
Thanh Thu đọc địa chỉ, Lê Minh Tùng à, đừng trách cô tàn ác, bây giờ cô không muốn găp ai, trước khi nụ cười thiên sứ được giải thì cô chỉ có thế loại bỏ anh ra khỏi thế giới của bản thân, loại ma tuý ấy, càng ít người biết càng tốt, Bùi Minh Vũ đã cho người tìm hiểu phân tích thành phần của nụ cười thiên sứ rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có cách, cô phải tin Bùi Minh Vũ, tin tưởng bản thân.
"Vâng, chúng tôi sẽ cho người qua đó điều tra."
Trong điện thoại Thanh Thu còn giới thiệu qua về chiếc xe của Lê Minh Tùng, liền dừng xe lại, chạy như bay về cửa chính, "Minh Vũ, mở cửa." Cô vừa gõ cửa vừa quay đầu lo lắng nhìn chiếc xe của Lê Minh Tùng, chiếc xe đó đang dừng lại, trời ạ, Lê Minh Tùng đã xuống xe, hơn nữa còn đi về phía cô, "Minh Vũ, mở cửa." Mở cửa đi, nếu không, cô sắp điên mất.
Nghĩ đến mọi thứ mà Lê Minh Tùng đối xử với Bùi Minh Vũ, trong mắt cô, anh đã trở thành ác quỷ rồi, cô ghét những việc mà anh đã làm với cô trước đây, ghét cay ghét đắng.
Bùi Minh Vũ đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng gọi cửa của Thanh Thu, vội vàng chạy xuống tầng dưới đi qua phòng khách, phút chốc đã mở cửa, "Thanh Thu, mau vào đi." Trong mắt anh ta tràn đầy sự vui mừng, dù thế nào cũng không ngờ nhanh như vậy cô đã trở về, thật sự rất nhanh, anh ta còn tưởng anh ta phải nghĩ cách để mang Thanh Thu về từ trong tay của Lê Minh Tùng nữa cơ.
Không cần anh nói, tốc độ của Thanh Thu nhanh đến kì lạ, chớp mắt cái đã vào trong nhà, "mau đóng cửa lại, Lê Minh Tùng đang ở bên ngoài, anh ta đuổi đến rồi." Cô đã mệt mỏi đến toàn thân đau nhức, thật không hiểu nổi người đàn ông này tại sao nhất quyết phải đuổi đến.
Lúc Thanh Thu bước vào phòng khách, Bùi Minh Vũ cũng nhìn thấy Lê Minh Tùng chỉ cách vài bước chân, anh vội vàng đóng cửa lại, khoá cửa bên trong, sau đó nắm chặt lấy tay Thanh Thu, nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, "em không sao chứ?"
Thanh Thu lắc đầu, "em rất khoẻ." Nhưng lúc nói ba chữ này, mặt cô đã đỏ ửng, cô cúi đầu không dám nhìn Bùi Minh Vũ, đó là vì Lê Minh Tùng, anh đã gửi những âm thanh đó của cô trong điện thoại cho Bùi Minh Vũ, nghĩ ngợi, cô sắp phát điên rồi, cô chạy nhanh lên trên, "em lên gác đây."
"Đợi chút..." Nhìn thấy cô sắp lẩn tránh bản thân mình, Bùi Minh Vũ đưa tay cốc đầu, sao anh ta lại quên Bùi Linh Linh được chứ.
Thanh Thu dừng bước, không nói gì quay lưng lại với Bùi Minh Vũ đứng ở một góc tối, cô không biết anh ta muốn nói điều gì, lúc căn phòng đột nhiên yên tĩnh, tiếng gõ cửa vang lên, "Trọng Thanh Thu, em mở cửa ra cho anh, em ra đây cho anh."
Âm thanh ấy khiến Thanh Thu và Bùi Minh Vũ cùng lúc sững lại, lập tức Bùi Minh Vũ lạnh lùng nói: "Lê Minh Tùng, đây là tiệm gỗ Vũ Thu của tôi, mời anh đi cho, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.
Thanh Thu cắn môi, rồi mới mở miệng nói: "Minh Vũ, không cần gọi cảnh sát đâu, lúc nãy trên xe về em đã gọi 110 rồi, em muốn lên trên ngủ, anh, còn có chuyện không?" Cô muốn trốn chạy, không muốn ở lại trong ánh mắt của Bùi Minh Vũ, cô thực sự không dám nhìn vào mắt anh ta.
Bùi Minh Vũ không nhìn cánh cửa mà Lê Minh Tùng đang gõ nữa, có chút hơi chán nản, anh ta cũng không biết bản thân sao lại trêu chọc Bùi Linh Linh, để Thanh Thu nhìn thấy Bùi Linh Linh đang nằm trên giường của cô thì không hay, nhưng Bùi Linh Linh lại đang ở đây, anh bây giờ muốn giấu cũng không giấu được, "Thanh Thu, phòng em có người ở, hay là em lên phòng anh ngủ trước đi."
Thanh Thu mở miệng định hỏi Bùi Minh Vũ là ai đang ở trong phòng cô, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không ổn liền nói: "vậy còn anh?"
"Anh là đàn ông, ngủ ở phòng khách là được."
Thanh Thu cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay mình một cái, đó toàn bộ là que thử thai, suốt dọc đường cô lo lắng điều này, cô bây giờ không còn tâm trí để hỏi điều gì nữa rồi, "ừm, vậy em đi ngủ trước, em mệt rồi."
"Ừm, đi đi, còn Lê Minh Tùng anh sẽ tống cổ anh ta đi, em cứ yên tâm mà ngủ."
Thanh Thu gật đầu rồi chạy lên phòng Bùi Minh Vũ, mở cửa, khoá trái, trong lòng vẫn luôn hồi hộp, tim đập thình thịch, rốt cuộc là có thai hay không, thế nhưng cái đầu tiên nói cho cô biết chắc là có rồi.
Bước vào nhà vệ sinh, cô mang theo hộp giấy để đựng nước tiểu, Thanh Thu lo lắng sơm đã chuẩn bị tinh thần cho que thử thai vào trong cốc nước tiểu.
Chiếc que nhanh chóng chuyển sang màu đỏ khiến lòng cô phát điên.
Tiếp tục thử cái khác, cũng là màu ý.
Mấy loại que thử thai đều thử cả rồi, Thanh Thu chán nản dựa vào tường từ từ trượt xuống cuồn tròn lại ngồi một góc, tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Cô đã không ở cùng với Lê Minh Tùng rất lâu rồi, nhưng không ngờ cái đêm đầu tiên sau khi rời khỏi thành phố F lại mang đến hậu quả như thế này cho cô.
Tay đưa xuống bụng, nơi này dường như đang có một sinh mạng đang phát triển, một sinh mạng nhỏ bé, cô là người phụ nữ rất yêu trẻ con, nhưng cô biết đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại, vài ngày sau cái đêm mang thai đứa trẻ này cô mới nhiễm nụ cười thiên sứ.
Nước mắt âm thầm chảy ra, phải nạo phá, cô lại tàn nhẫn đến vậy, nhưng ý thức mách bảo cô, cô bắt buộc phải nạo bỏ.
Cô không thể để một đứa trẻ vẫn chưa sinh ra đời đã bị nhiễm nụ cười thiên sứ, sẽ chỉ đau khổ cả đời mà thôi. Không biết là đã ngồi ở đó bao lâu, lâu đến nỗi tê hết cả hai chân, ngoài cửa sổ dần dần truyền đến âm thành ồn ào, có Bùi Minh Vũ, có Lê Minh Tùng, còn có cả tiếng còi xe của xe cảnh sát.
"Cho hỏi ai là người báo công an?" Cảnh sát trưởng hỏi.
"Là tôi."
"Không phải chứ, đoạn ghi âm trong đó là một người phụ nữ, mời cô ấy ra đây, chúng tôi muốn hỏi cung."
"Cô ấy...ngủ rồi, cô thay cô ấy không được sao?" Bùi Minh Vũ biết Thanh Thu cố ý gọi công an đến, như vậy có thể một lần khiến Lê Minh Tùng không dám đến chỗ này của anh nữa, thế nhưng khi đối diện với công an, anh vẫn có chút lo lắng, bản thân anh làm gì thì anh rõ nhất. "Không được, chúng tôi phải gặp người đó, còn nữa, đương sự phải về đồn công an ghi khẩu cung."
"Chính là cái người vẫn cứ đứng bên ngoài công ty gỗ của chúng tôi kia kìa, các anh bắt anh ta là được." Bùi Minh Vũ chỉ Lê Minh Tùng, trong ánh mắt lạnh lùng bắn ra mũi tên khiêu khích, anh ta không sợ Lê Minh Tùng, vì Thanh Thu, anh ta cũng không sợ.
Thanh Thu không thể chịu đựng được nữa rồi, cô không thể để Bùi Minh Vũ phải thay cô chịu đựng những điều này, "tôi ra liền." Cô căn bản không ngủ, ban nãy cô vội vàng nói muốn nghỉ ngơi là vì để thử thai.
Bây giờ đã có kết quả rồi, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách phá thai. "Thanh Thu, em ngủ đi, em đừng xuống." Bùi Minh Vũ nói to vào cửa sổ chỗ cô, không muốn để cô gặp lại Lê Minh Tùng thêm lần nào nữa.
"Bịch bịch bịch," Thanh Thu chạy xuống dưới, chạy đến cửa, bên ngoài cánh cửa, Lê Minh Tùng hướng về xe của anh, vài anh cảnh sát vây quanh anh, anh một chút cũng không vội không hoảng, đến nụ cười ấy cũng rất tươi, khiến Thanh Thu nhìn thế nào cũng chướng mắt, cô chỉ tay nói: "chính là anh ta, là anh ta đi theo tôi."
"Ha ha, có thật là em tố cáo anh không?" Nụ cười của Lê Minh Tùng vânc ấm áp như lúc cô ra, nhưng tận sâu trong đôi mắt lại chôn giấu sự thất vọng nặng nề.
Sự thất vọng ấy khiến trái tim Thanh Thu hoảng loạn, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lập tức nghiêm túc với với cảnh sát đứng cạnh anh: "chính là anh ta, anh ta luôn luôn theo dõi tôi, làm tôi ăn không ngon ngủ không yên."
Lê Minh Tùng nhìn Thanh Thu, sắc mặt của cô không được tốt, khuôn mặt trắng bệch như tờ đột nhiên khiến anh đau lòng, đều là vì anh sao?
Còn nữa, mắt cô cũng đỏ, hình như mới khóc. Anh thực sự khiến cô ghét đến vậy sao?
Lặng nhìn Thanh Thu, lần đầu tiên Lê Minh Tùng có cảm giác bất lực, rõ ràng hai người gần nhau đến vậy nhưng anh lại cảm thấy rất xa cô, hai người cách xa muôn trùng.
"Mời cô Trọng theo chúng tôi về đồn cảnh sát một lát để ghi khẩu cung."
"Tôi..." Thanh Thu bắt đầu chần chừ, ma tuý trong cơ thể cô ngộ nhỡ phát tác ở đồn cảnh sát thì phải làm sao? Ma tuý trong cơ thể cô bây giờ đã rất khó khống chế rồi, hít hơn một tháng, đó không phải là trò đùa, "tôi không được khỏe, có thể..."
"Thật sự xin lỗi cô, chúng tôi làm theo phép."
Thanh Thu chau mày, cô thực sự không muốn đi, cô sợ, còn nữa bây giờ tâm sức cô đã mệt mỏi rồi.
Anh cảnh sát đó vẫn khuyên nhủ cô, một bên, Lê Minh Tùng cười lạnh nhạt, sau đó cơ thể đang tựa vào xe đứng thẳng dậy trên đường trong màn đêm, "không cần cô ấy đi, một mình tôi đi là được rồi, tôi nhận tội, là tôi theo dõi cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...