Hắn chạy như bay, dường như anh không phải đang cõng một người, mà như một làn khói vậy, không nặng nề gì cả.
Chỉ là con đường lại bắt buộc phải đi qua Bùi Minh Vũ, nhưng điều đó có là gì chứ?
Hắn không sợ, Trọng Thanh Thu ở bên cạnh anh, trong tay anh, đó mới chính là lá bài chủ chốt của anh, chỉ cần anh không buông tay thì cô mãi mãi là của anh, anh sẽ không giống cái hôm đi nộp tiền bảo lãnh cho cô, ngu ngốc để mặc cô âm thầm rời khỏi tầm mắt của anh nữa đâu.
Lần đó, anh vô cùng hối hận.
Bây giờ, ngay lúc này, anh sẽ không để sự hối hận lặp lại nữa.
Có lúc, con người ta thật sự rất khó để phân biệt rõ trái tim của mình, nhưng một khi nhận ra, thì sẽ không muốn phạm lỗi thêm một lần nào nữa.
Thanh Thu vùng vẫy, nhưng những điều này đối với Lê Minh Tùng mà nói chỉ là trò trẻ con mà thôi, anh hoàn toàn không quan tâm cô, nằm sấp trên vai anh, Thanh Thu thậm chí còn nhìn thấy vết thương mà cô cắn anh lúc ở khách sạn vẫn đang rỉ máu, đang thấm qua áo sơ mi và truyền đến mắt cô, điều đó khiến cô sững người lại, bọn họ như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Đột nhiên lại có chút mệt.
Thế nhưng Bùi Minh Vũ đang ở trước mắt.
Rõ ràng người không dám gặp nhất nhưng lúc này đây cô lại lấy hết can đảm dùng sức hét to: “Minh Vũ …”
Giọng nói của cô kèm theo sự sốt ruột, cô lo lắng cho Bùi Minh Vũ như vậy.
Tiếng gọi “Minh Vũ ” ấy đã khiến Bùi Minh Vũ tỉnh lại lại, đó dường như là cảm giác đang nằm mơ, giống như Thanh Thu đang gọi anh vậy.
Cánh tay đang nắm chặt được thả lỏng ra, người cũng ngạc nhiên mà quay người lại giống như anh là Bùi Linh Linh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ấy, Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh cùng nhìn thấy Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu.
“Anh Tùng…” Cô vui mừng chạy tới muốn gọi Lê Minh Tùng lại.
Còn một bên, Bùi Minh Vũ cũng run lẩy bẩy lại gần Thanh Thu, “Thanh Thu, là em sao?” Mùi rượu trên người anh nồng nặc, nồng đến nỗi mà trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ửng đó đáng yêu giống trái táo, khiến Thanh Thu không kìm nén được mà đau lòng, nhưng cô lúc này cũng thảm hại như vậy, cả người cô đang ở trên vai Lê Minh Tùng, vừa giơ tay ra, nhưng lại không sao với tới được Bùi Minh Vũ.
Lê Minh Tùng bị tiếng gọi “anh Tùng ” đó làm cho ngây người lại một lúc, nhưng ngay lập tức, anh tỉnh táo trở lại, lôi tay của Thanh Thu: “Đặt xuống, chúng ta về nhà.” Nói xong, anh đến nhìn cũng không thèm nhìn Bùi Linh Linh ở bên cạnh, bước qua Bùi Minh Vũ đi thẳng ra cửa chính, trong lòng rất phiền muộn, lần sau anh sẽ không “tùy ý” dẫn cô đi tìm chỗ ăn nữa.
“Anh Tùng…” Bùi Linh Linh đuổi theo, có chút không tin anh Tùng của cô ta lại có thể lạnh nhạt vô tình như vậy, lại đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta mà dẫn theo người con gái trên vai anh cứ thế mà đi.
Bùi Linh Linh chạy như bay, còn Bùi Minh Vũ phía sau đi đứng có chút loạng choạng, cơn say khiến anh ta không thể đuổi kịp họ.
Thế nhưng Lê Minh Tùng có nhanh hơn nữa cũng phải dừng lại, anh phải đặt Thanh Thu vào trong xe, bản thân anh cũng phải lên xe.
Bùi Linh Linh cuối cùng cũng đuổi kịp được, cô gõ cửa xe: “Anh Tùng, anh mở cửa đi, anh dẫn em đi cùng với.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, Lê Minh Tùng đạp phanh, xe liền chạy như bay đi ra. Chỉ để lại Bùi Linh Linh đứng ở bãi đỗ xe đó đau khổ ngã xuống nền cỏ.
Ở phía sau, Bùi Minh Vũ đuổi đến, đôi mắt lờ đờ nhìn người con gái đang ngã dưới đất, anh cúi người nâng mặt cô ta lên, dịu dàng nói: “Thanh Thu, thật sự là em sao?”
“Oa” Người con gái đó ngả vào lòng anh, bắt đầu khóc nức nở.
Cũng như vậy, người con gái trong xe lại không được tự do.
Bây giờ không biết là ai đang giam cầm trái tim ai, một cảnh tượng buồn bã.
“Thanh Thu …” Nhìn khuôn mặt người con gái ở tay mình, giọt nước mắt ở khóe mắt ấy khiến Bùi Minh Vũ đau lòng biết bao: “Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc…”
“Oa”, Bùi Linh Linh khóc càng to hơn, Lê Minh Tùng ban nãy không chỉ là không quan tâm cô ta, mà ngay cả việc cô ta ngã ngay sau xe cũng vờ như không thấy.
Anh hận cô đến vậy sao?
Những giot nước mắt không ngừng chảy ra, lúc Ngô nói Lê Minh Tùng không muốn nhìn thấy cô ta thì cô ta còn không tin, nhưng bây giờ thì cô ta đã tin rồi Cứ ngỡ rằng trong mắt Lê Minh Tùng chỉ có người con gái ấy là vì cô ta, thế nhưng bây giờ cô ta đã biết là không phải rồi. Mọi thứ đều đã thay đổi. Trời đất bây giờ đều đã đổi thay, trong mắt anh không có cô.
"Hức..." Không ngăn nổi bản thân khóc như mưa, trong tận đáy lòng quá tủi thân rồi, Bùi Linh Linh không quan tâm đến gì nữa, cứ thế tựa vào vai Bùi Minh Vũ khóc thút thít. Gương mặt ấy thật sự rất giống rất giống, Bùi Minh Vũ khẽ ôm lấy người con gái đang tựa vào vai anh, anh thực sự uống quá nhiều rồi, nhất mực cho rằng cô ta là Thanh Thu, miệng cũng không ngừng gọi Thanh Thu, Bùi Linh Linh nghe thấy, nhưng cô ta chán nản không muốn biện bạch, chỉ muốn khóc, khóc chán thì đi, Lê Minh Tùng, cô ta không muốn nhìn thấy anh nữa. Người đàn ông này thật sự vô tình. "Đừng khóc... Thanh Thu..." Anh ta nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ta, bàn tay vuốt nhẹ má cô ta một cách ấm áp, nhìn thế nào cũng thấy cô ta là Thanh Thu, chỉ là mái tóc không đúng, mái tóc của Thanh Thu luôn thẳng như thác nước buông sau lưng, anh ta giơ tay gỡ chiếc chun đang buộc trên tóc Bùi Linh Linh ra, như thế này thì giống rồi, "Thanh Thu, đừng khóc, chúng ta về nhà." "Không, tôi không muốn về nhà với anh, tôi không quen anh." Bùi Linh Linh khóc đủ rồi, ngước đầu dậy từ bờ vai anh ta, bây giờ mới phát hiện quần áo của Bùi Minh Vũ bị cô ta khóc đến nỗi làm cho nhăn cả rồi, dù sao cũng không quen biết nhau, cô ta có chút ái ngại, vừa lau nước mắt vừa nói, "tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm nhăn áo anh, hay để tôi bồi thường anh." Khuôn mặt cô ta vẫn rất gần, nhưng những lời cô ta nói Bùi Minh Vũ hoàn toàn không nghe rõ, anh ta bối rối lắc đầu, "Thanh Thu, về nhà, đi thôi…" Cơ thể dường như có luồng điện chạy qua, cảm giác ấy khiến anh ta bất giác hoảng loạn, mặc dù uống say rồi, nhưng anh ta biết đó là phản ứng gì, cơn nghiện của anh ta sắp phát tác rồi. "Này, tôi không phải Thanh Thu gì cả, tôi tên Bùi Linh Linh, có phải anh uống say rồi không? Nếu uống say rồi thì tôi đưa anh về nhà." Dù gì bây giờ cô ta cũng đang chán, Lê Minh Tùng không chịu nhận cô ta, cô ta cũng không có nơi nào để đi, đã khóc đến nhăn áo người ta rồi thì tạm thời tốt bụng một lần, đưa anh ta về nhà. "Bùi Linh Linh... Thanh Thu..." Bùi Minh Vũ mơ mơ hồ hồ gọi hai cái tên này, dù phản ứng thế nào cũng không nghĩ ra được điều đó có nghĩa là gì, anh ta chỉ biết rằng người con gái trước mắt rất giống người con gái trong mơ của anh - Thanh Thu, cho nên, anh ta nhận định mà nắm chặt lấy tay cô ta, kéo cô ta lảo đảo đứng dậy, "đi, chúng ta về nhà." Trong kí ức luôn có giọng nói lúc ẩn lúc hiện vọng lại, khiến anh ta có chút đau đầu, khiến anh ta muốn bắt lấy thứ gì nhưng lại không thể bắt được. "Nhà anh ở đâu?" Bùi Linh Linh đã nín khóc rồi, cô ta trước nay không phải loại con gái quấn mãi không bỏ, người ta đã không cần mình, cô ta cũng không muốn dính lấy Lê Minh Tùng, anh ta dù có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thuộc về cô ta. "Vũ...Vũ..." Bốn chữ đằng sau còn chưa nói ra, cơ thể của Bùi Minh Vũ đột nhiên run rẩy, liền không khống chế được mà run lên. "Anh sao vậy?" Bùi Linh Linh cảm thấy hơi kì lạ, con người uống say không phải sẽ có phản ứng như thế này chứ, hình như là chưa nghe nói người uống rượu say nói nhảm chỉ run lẩy bẩy, cô ta đứng đối diện nhìn hành động của anh ta, cảm thấy có chút kì dị. Sự khác thường của cơ thể và sự đau khổ đột nhiên cùng đến một lúc, cũng áp lại được men rượu trong cơ thể, khiến anh ta đột nhiên có chút hiểu ra, anh ta bắt đầu không ngừng nhắc đến tên cô ta, "Bùi Linh Linh... Bùi Linh Linh, là Bùi Linh Linh, không phải Thanh Thu." Đúng vậy, người con gái trước mặt dường như giống, nhưng lại dường như không giống, cô dường như còn bé hơn Thanh Thu một chút.
"Ê, anh điếc hả? Nhà anh rốt cuộc là ở đâu? Mau nói cho tôi biết, tôi gọi xe đưa anh về, đúng là phiền phức." Bùi Linh Linh chau mày, có chút bực dọc. Đầu óc Bùi Minh Vũ có chút tỉnh táo lại có chút mơ hồ, tỉnh táo lại một lúc, anh đột nhiên nắm lấy tay Bùi Linh Linh, "mau, đưa tôi đến tiệm gỗ Vũ Thu." Cơn nghiện của anh ta nhất quyết không thể ở bên ngoài phát tác được, vì gần đây thời gian phát tác đã không còn cố định nữa rồi, hơn nữa khoảng thời gian cách nhau giữa mỗi lần cũng rất loạn, anh ta lo lắng thơi gian ra ngoài cũng không được nhiều, bây giờ anh ta rất sợ, sợ bản thân ở bên ngoài hoàn toàn bị phát tác, vậy thì rắc rối to rồi. "Ok, tôi gọi xe đây." Bùi Linh Linh nhìn lên đường cái, nhìn thấy có xe liền vẫy tay, nhưng đến gần thì mới phát hiện ra hoá ra trong xe đã có người. Bốn, năm chiếc xe đi qua đều có người, Bùi Minh Vũ có chút nóng ruột, nắm chặt lấy tay Bùi Linh Linh, anh hối thúc, "nhanh lên đi, tôi phải về nhà." Mồ hôi trên trán giống như hạt đỗ rơi xuống, anh ta thật sự không chịu được nữa rồi, lần này có chút mãnh liệt, có phải là do anh ta uống rượu không? Anh ta nắm chặt lấy tay cô ta rất mạnh, đột nhiên dùng sức khiến Bùi Linh Linh đau, "Êu, anh nhẹ tay chút, anh bóp tay tôi đau quá." Bùi Minh Vũ đã không còn nghe thấy gì nữa rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn trốn vào một góc không có người, âm thầm chịu đựng sự giày vò của cơn nghiện, thực sự vô cùng khó chịu, "về nhà...về...nhà..."thúc giục hết lần này đến lần khác, Bùi Linh Linh bị hối thúc đến cảm thấy phiền, cũng không nhìn anh ta, mắt nhìn đường, cô ta cuối cùng cũng bắt được xe, kéo Bùi Minh Vũ lên xe, nhưng bộ dạng của Bùi Minh Vũ khiến tài xế ngay lập tức muốn từ chối, không muốn chở người uống rượu, nếu như không may nôn đầy ra xe, thì số tiền ấy cũng không đủ để anh ta rửa xe, anh ta đạp ga tăng tốc, thật sự là từ chối chở rồi. "Ây, đợi đã, tại sao không dừng xe?" Bùi Linh Linh hét lên, thế nhưng xe của người ta đã chạy xa lắm rồi, hoàn toàn không nghe thấy.
Lại gọi xe khác cũng như vậy.
Bùi Linh Linh sốt ruột, còn Bùi Minh Vũ lại vẫn cứ hối thúc, làm liều thôi, dứt khoát lúc vừa nhìn thấy một chiếc xe, cô liền kéo Bùi Minh Vũ băng đến giữa đường rồi cứng rắn chặn trước chiếc xe ấy, đứng canh đầu xe nói với tài xế: "anh yên tâm, anh ta uống say chứ tôi không uống say, nếu như anh ta nôn ra thì tôi thu dọn, tổn thất mà tôi gây ra tôi cũng sẽ bồi thường, cho chúng tôi lên xe đưa anh ta về nhà có được không ạ?"
Tài xế đó nghe thấy những lời thành khẩn như vậy của cô ta đương nhiên là ái ngại mà mở cửa xe, "lên xe đi."
Bùi Minh Vũ cao thật đấy, mặc dù nhìn trông gầy tong teo, nhưng dìu anh ta rồi mới biết thực ra anh ta cũng rất nặng, đẩy Bùi Minh Vũ lên xe, Bùi Linh Linh đã mệt rã rời rồi, cô ta thở hổn hển nói với tài xế: "đi tiệm gỗ Vũ Thu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...