"Sao thế, đã nghĩ kĩ câu hỏi của tôi chưa?"
"Anh Lê đang chơi trò chơi gì vậy?"
"Kết hôn."
Cằm của cô như sắp rơi xuống đất, cô không nghe nhầm đấy chứ: "Tôi vẫn còn đang đi học, trường chúng tôi có văn bản quy định, học sinh đang theo học không được kết hôn."
"Kết hôn trước rồi lĩnh giấy chứng nhận sau."
Anh ta nói ra mà không hề do dự, cô nhìn anh ta với vẻ kì quái: "Tại sao lại là tôi?" Anh ta có rất nhiều sự lựa chọn, tại sao phải chọn một người còn chưa tốt nghiệp như cô?
Anh ta thấy trái tim mình đau đớn, trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng của Phương Thu: "Bởi vì cô cần tiền, còn tôi cần một người vợ tạm thời."
"Nhưng tôi không muốn bán mình."
"Thanh Thu, khoản tiền một trăm sáu mươi triệu kia đối với tôi chỉ nhỏ như một cái vẩy tay, nhưng đối với cô lại là khoản tiền kiếm hai năm cũng không có được, cho nên, tôi cảm thấy cô cần phải xem xét, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu."
"Lê Minh Tùng, anh đã điều tra tôi sao?"
"Đúng vậy, cô còn đi bán máu nhỉ." Anh ta không hề phủ nhận mà còn hào sảng bổ sung thêm.
Trọng Thanh Thu cảm thấy đầu óc mình nổ ầm ầm, cô cảm thấy mình như người trong suốt, trước mặt anh ta, không chạy đi đâu được. Anh ta biết tất cả mọi thứ về cô, thậm chí cả việc cô có một người mẹ như thế anh ta cũng biết luôn.
Cô im lặng, lặng lẽ nhìn cốc nước ấm mà anh ta lại rót cho cô một lần nữa được đặt trên bàn trà, khoảnh khắc ấy, những gợn sóng trong lòng cô càng lúc càng lan rộng hơn, không thể nào biến mất được nữa.
Anh ta nói đúng, cô quả thực rất cần tiền, cô không muốn mắc nợ Hoàng Cảnh Hưng.
Cái gì mà phí chia tay, căn bản là một dạng vũ nhục, là sự sỉ nhục mà Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết dành cho cô, mà lời đề nghị của Lê Minh Tùng vừa vặn có thể giúp cô giải quyết tất cả những điều ấy. Thế nhưng, cô mất đi cái gì, cô cũng biết rõ hơn bất cứ ai. Trọng Thanh Thu bỗng do dự.
Nhìn ra được sự do dự của cô, anh ta đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: "Hoặc là, cô có thể ở lại đây trước, đợi khi nào cô nghĩ rõ ràng rồi có thể đồng ý tôi sau."
Anh ta thức thời lui một bước, giọng điệu rất chân thành, khiến cô bỗng chốc rung động.
"Cô yên tâm, trước khi cô đồng ý, tôi sẽ không chạm vào cô, chân cô bị thương rồi, đi lại nhiều cũng không tốt. Tôi sẽ giúp cô xin nghỉ bên phía Phong Trần, cũng xin nghỉ bên phía trường học, cô cứ tạm thời ở đây dưỡng thương đi."
Anh ta thản nhiên sắp xếp mọi chuyện cho cô, như thể anh ta là người đàn ông của cô vậy.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh ta, cô đột nhiên phát hiện ra, mỗi lần đối diện với anh ta, có thứ cảm giác mạnh mẽ nào đó không thể nói được thành lời tràn ngập trong lòng, hình như cô... yêu anh ta rồi à?
Nghĩ tới từ ngữ ấy, trái tim cô nảy lên, chắc chắn cô bị điên rồi.
Cô không muốn ở lại đây, nhưng đã muộn như thế này rồi, cộng thêm vết thương đau đớn trên chân và sự mệt mỏi lan khắp cơ thể, quỷ thần sai khiến thế nào mà Trọng Thanh Thu gật đầu.
Sắc mặt Lê Minh Tùng bỗng chốc dịu dàng hẳn, anh ta chỉ tay về cầu thang xoắn ốc trên hàng lang kéo dài từ phòng khách: "Thanh Thu, tầng hai là thư phòng, phòng chiếu phim và phòng tập thể hình, tầng này có hai phòng ngủ, cô muốn ở phòng nào?"
Ánh mắt Trọng Thanh Thu lóe sáng lên: "Tôi xem đã rồi hẵng nói." Nếu anh ta đã cho cô chọn, vậy thì cô sẽ chọn. Nghe anh ta nói mà cô thấy bình tâm hơn nhiều, xem ra anh ta không hề có ý định ngủ cùng phòng với cô, như thế là tốt nhất. Cô cũng không muốn ngủ chung phòng với anh ta, tất nhiên phải chọn cho cẩn thận rồi. Nếu như cô thực sự ở lại đây, sau này cô sẽ coi nơi này như khách sạn, dù sao thì nơi này còn xa hoa hơn cả khách sạn. Đèn chùm bằng pha lê ở phòng khách quá chói mắt, cô nhảy lò cò tới bên bờ tường ấn công tắc ngọn đèn ấy, ngẩng đầu lên nhìn, quá đẹp, khiến cô cảm thấy mình như đang ở trong mộng ảo.
"Thanh Thu, mau chọn phòng đi, tôi phải đi tắm đây." Trên người anh ta dính dớp rất khó chịu, đây chẳng phải là chuyện tốt mà cô tặng cho anh ta hay sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...